Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 19

Nàng run sợ nhìn người đàn ông trước mặt mình

- tại...tại....tại sao ông lại ở đây?_ nàng lắp bắp hỏi

- Ta đến thăm con gái mình thì có gì sai?_ Người đàn ông đó nhún vai, đồng thời bước đến gần chỗ nàng đứng

- Ông định làm gì?_ Nàng lùi lại vài bước

- Ta đến thăm con thôi dù gì ta cũng là ba con mà_ Ông Hùng ( ba nàng) tiến gần đến chỗ nàng

- Ba??? Ha-Nực cười, có người ba nào mà bỏ rơi con mình không? Có người ba nào mà bỏ đi mặc cho vợ con mình giải quyết đống rắc rối mà mình gây ra không? Ông nói thử xem. Tôi nói cho ông biết, từ khi ông bước ra khỏi ngôi nhà này là tôi đã không còn xem ông là ba nữa rồi_ Nàng hét lên, ánh mắt tức giận nhìn ông Hùng

- Ba biết là con với mẹ hận ba, ba xin lỗi. Ba chỉ muốn con với mẹ tha thứ cho ba mà thôi_ Ông Hùng khẽ lay người nàng

- Buông ra_ Nàng hất tay ông Hùng ra_ Tha thứ??? Ông có tư cách để nói từ đó sau khi đả gây ra bao nhiêu chuyện như vậy ư? Xin lỗi, tôi không thể_ Nàng nói rồi cúi mặt xuống

- Ba hiểu rồi, ba có cách giải quyết tất cả mọi việc nhưng cần con giúp nhưng nếu con hko6ng mốn giúp thí thôi_ Ông Hùng quay lưng bỏ đi thì bị nàng túm tay áo giữ lại

- Cách j?_ Nàng hỏi

- BA muốn con......

- Cái gì? ông muốn tôi làm cái việc dơ bẩn như vậy sao?_ Nàng hét lên

- Ba biết nhưng làm như vậy thì con sẽ có tiền, chỉ một, hai hôm thôi thì con sẽ có đủ hết ngần ấy tiền, không hề dơ bẩn mà_ Ông HÙng nói

- Không dơ bẩn sao. Mặc dồ bó sát còn lượn qua lượn lại trên cái cột rồi làm động tác khiêu gợi cho mọi người xem. Làm như vậy, tôi chẳng khác nào một con Bitch_ Nàng nói lớn

- Nhưng chẳng phải con cần tiền sao? tiền viện phí cho mẹ, tiền trả nợ cho ba_ Ông HÙng nói, hai tay đặt lên vai nàng

- Nhưng....nhưng.....nhưng...._ Nàng ấp úng

- Chỉ 1,2 hôm thôi mà con_ Ông hùng lay người nàng

- VẬy đi. 1,2 hôm thôi_ Nàng khẽ gật

- Vậy nhé. Bây giờ ba phải đi đây. 21h00 ba sẽ tới đón con_ Ông hùng nói rồi đứng lên bước đi ra ngoài

Nàng thay đồ rồi lấy quần áo cho mẹ sau đó thì đến bệnh viện. Đứng sau tấm kính, nàng nhìn vào trong căn phòng mà mẹ mình đang ngồi đó tươi cười với mấy cô y tá, nàng muốn được nhìn thấy mẹ cười mãi thôi nàng vội bỏ ra khỏi phòng mẹ vì không muốn mẹ lo cho mình, nàng tự nhủ "không được khóc, nhất định không được khóc vì ông ta. Mình đã tự hứa với lòng là phải sống cho thật tốt" nhưng không hiểu sao những giọt nước nước mắt cứ thế tuôn rơi lăn dài trên má, đôi mắt đã đỏ hoe nhưng những giọt lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Nàng bỏ đi, rời khỏi bệnh viện. Nàng không biết phải đi đâu hay phải làm gì, thứ nàng cần bây giờ là một lời khuyên, một lời khuyên chân thành từ người quan tâm mình rồi bõng chốc trong đầu nàng hé ra một hình ảnh, chỉ trong chốc lát thôi nhưng nàng cũng đủ để biết rằng nàng vừa nghĩ đến...chàng.

Một cảm giác khó hiểu kèm theo một chút gì đó khác thường " tại sao lại nghĩ tới anh ta?" Nàng tử hỏi rồi nhoẻn miệng cười. Cứ đi lòng vòng một hồi, không hiểu sao mà nàng lại đi đến trường mất rồi. Mà thôi kệ, tranh thủ vào lấy cặp rồi xin cô cho nghỉ. Vào lớp thì cô nói có người mang cặp nàng về rồi. Nàng tự hỏi là ai rồi đi bộ về nhà. Con đường quen thuộc, hình ảnh quen thuộc, dáng người quen thuộc xuất hiện trước mặt nàng

- Chào_ Chàng cười nói

- Sao...sao cậu lại ở đây?_ Nàng hơi bất ngờ khi nhìn thấy chàng

- Tôi mang cặp đến cho cô, trông cô không vui nhỉ_ Chàng đưa cặp cho nàng, nàng nhận lấy rồi mỉm cười

- Có chuyện không vui

- Không vui, vậy tôi giúp cô đi xả stress_ Chàng cười rồi ném cái mũ bảo hiểm cho nàng

- Đi dâu_ Nàng bị chàng kéo lên xe moto của chàng

- Đi rồi biết_ Minh đội mũ bảo hiểm cho Linh rồi leo lên xe rồi phóng ga chạy đi

Con xe mô to phóng nhanh, tạm biệt thành phố nhộn nhịp, chàng phóng xe chạy về phía biển. Dừng xe lại, chàng vời nàng đi xuống. Gió thổi khiến nàng cảm thấy dễ chịu

- Mát quá_ Nàng nói

- Mỗi khi buồn, tôi hay ra đây lắm, cô là người đầu tiên mà tôi dắt ra đây đó

- Người đầu tiên??? Nghe quen nhỉ?

- Thật đấy, cô là người đầu tiên cũng là người duy nhất mà tôi dẫn ra đây

- Ừm. Thật dễ chịu. Anh khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi đấy

- Thật không?

- Thật

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 4 năm qua, nàng cảm thấy thoải mái nhất. VÀ cũng là lần đầu tiên, con tim nàng...rung động
Bình Luận (0)
Comment