Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 54.2

Anh còn nhớ lúc còn nhỏ, khi bị mấy đứa con nít trong xóm đánh, anh đi về nhà với toàn thân đầy vết trầy xước, hàm răng cắn chặt, đôi mắt tức giận đầy nước mắt. Người phụ nữ lớn tuổi, gương mặt đôn hậu, nở cụ cười hiền từ đi đến ôm lấy anh vỗ về

" Ngoan, đừng khóc..."

"Bọn chúng nói con là đồ hèn, yếu đuối" Nước mắt chảy dài, ngữ khí đầy sự tức giận

"Gia Bảo ngoan, con không hèn nhát, bọn chúng mới hèn nhát khi một lũ nhóc đông như vậy mà cậy vào sức mạnh ăn hiếp con, bọn chúng mới là kẻ hèn nhát"

Người phụ nữ mỉm cười, đưa đôi bàn tay sớm đã không còn mịm màng như trước lên vuốt mái tóc đứa con bé bỏng

"Vâng" Cậu nhóc khẽ gật

"Gia Bảo ngoan, nào chúng ta vài ăn súp năng lượng nào, đi thôi"

Người phụ nữ mỉm cười hài lòng đứng lên dắt tay cậu bé vào trong bếp. Cậu nhóc nhanh chóng ngồi yên vị trên chiếc ghế rồi người phụ nữ bưng một chén súp đặt lên bàn

"Con ăn nhé" Cậu nhóc mỉm cười, nhanh chóng lấy muỗng múc cho vào miệng

"Ngon quá mẹ ơi, mẹ có bí quyết gì thế?" Cậu nhóc tò mò hỏi

"Mẹ dùng dầu mè để xào thịt, thế nào không ngon sao?"

"Không, ngon lắm ạ" Cậu nhóc cười tươi đáp

Từ ngày hôm đó, anh muốn đi học võ để trở nên mạnh mẽ hơn trước, bởi vì lúc đó khi nhìn thẳng vào mắt mẹ anh chỉ thấy mình là một thằng nhóc nhỏ con. Anh muốn mạnh mẽ hơn để bảo vệ cho mẹ.

Ngày đầu tiên đi học võ cũng không có gì nổi bật nhưng thứ khiến anh chú ý nhất đó là một cô nhóc với mái tóc đen cột cao, mặc bộ đồ karate rộng thùng thình, thật sự mà nói nó khiến anh khá là buồn cười. Nhưng đừng nên đánh giá vẻ bề ngoài. Cô nhóc 5t ấy đánh võ rất giỏi nghe nói còn học nhiều thứ võ cùng một lúc nên anh cũng muốn so tài

"Nè, nhóc con" Bảo gọi với cái giọng khó nghe

"Nè, anh gọi em đấy" Thấy cô nhóc ấy không có động tĩnh gì hết nên Bảo gọi mãi cho đến khi một cô nhóc khác đi đến khẽ lay người thì con nhóc mới để ý đến Bảo

"Anh gọi tôi?" con nhóc nhướn mày

"Phải, gọi nhóc đấy"

"Xin lỗi, tôi không muốn tiếp chuyện với những người mà ngay cả tên tôi cũng không biết"

"Ơ tôi, xin lỗi, nhóc tên gì?"

"Bảo My, Lục Ân Bảo My" con nhóc khẽ nói

"À, My tôi muốn đấu với em"

"Đấu với tôi?" My cười nhếch mép "Anh có tài cán gì"

"Đừng đề cao mình như thế, cậu ấy đứng đầu môn Karate với Taekwondo đấy" Một thằng nhóc khác chen vào

"Vậy sao, cũng được" My khẽ gật, thắt chặt đai rồi thủ thế võ "Tới đi"

"Hiếu chiến đấy" Bảo cười nhạt rồi lao đến, cả hai ngang tài ngang sức cho nên trận đấu kéo dài, một đòn cuối cùng, My gục xuống, cô thua rồi, lần đầu tiên mà cô thua người khác

"Anh thắng rồi" My đứng lên định quay đi thì bị Bảo kéo lại

"Làm bạn nhé" Bảo đưa tay kết bạn với My, cô cũng mỉm cười đồng ý nhưng sự thật đâu phải vậy, ai sau khi thua xong lại đi kết bạn với kẻ thù bao giờ, cũng một thời gian khá lâu sau thì My mới đồng ý làm bạn với anh

Cả hai chơi với nhau rất thân vì tính cách của 2 đứa cũng khá giống nhau. Vào năm đó, bọn nó cùng nhau lập một lời hứa, lấy 2 thứ để tượng trưng cho tình bạn này

"Không bao giờ phản bội nhau, không bao giờ giấu giếm, chỉ đơn giản thế thôi"
Bình Luận (0)
Comment