Đồ Ngốc, Anh Yêu Em

Chương 64

Toàn thân Bảo run lên, môi anh khẽ mấp máy, giọng nói khẽ cất lên như không còn một chút sức lực

- Em..em thật sự không nhớ anh sao?

- Vậy...Chúng ta đã từng gặp nhau rồi sao?

My khẽ hỏi lại, những kí ức giữa hai người ở trong cô trở nên rất mơ hồ, những hình ảnh mờ nhạt. Có một chút gì đó rất quen thuộc nhưng...càng nhớ đến thì đầu cô trở nên đau vô cùng. My tự hỏi, phải chăng đó là những kí ức không vui nên nó mới trở nên mờ nhạt như thế nhưng My cảm thấy rằng những kí ức ấy rất quan trọng nhưng...cô lại chẳng thể nhớ ra được.

Chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì cùng lúc ấy, ở bên ngoài có tiếng cãi vã

- Tránh ra! Tôi nói lần cuối cùng, tránh ra!_ Như tức giận quát lên khi Minh cứ liên tục chặn cửa

- Bà chị bị làm sao ấy nhỉ_ Minh nhăn mặt khó chịu, hỏi lại- Đã nói là chị không vào được rồi mà

- Nhưng..._ Như vừa gằn giọng, vừa cố hết sức để đi vào trong

Nhìn thấy Như thì Bảo vội chạy đến, kéo cô đến trước My

- Còn cô gái này thì sao? Em có nhớ cô ấy không?

- Bảo My!

Thấy My vẫn ngồi trên giường, nhịp thở đều đặn, môi luôn nở nụ cười và trò chuyện với mọi người thì bỗng chốc trong lòng Như cảm thấy an tâm rằng My không sao. Nhưng chỉ trong phút chốc, Như bỗng đứng hình, khuôn mặt lo sợ

- Bạn... là ai? ( mình không biết, bạn đi ra đi =))))

- Cái... Cô không nhớ ra tôi sao? Tôi là Như, Tố Như đây. Thật sự không nhớ ra sao?

Như cầm vai My lắc mạnh, còn My chỉ khẽ lắc đầu, khuôn mặt buồn bã cúi gằm xuống

- Tại sao lại trở nên như vậy?_ Như buồn bã ngồi khuỵ xuống đất

- Còn hỏi tại sao à? Chẳng phải chị là người đã khiến My trở nên như thế à_ Nhi tức giận đi đến đẩy Như ra rồi quát

- Thực sự không phải là tôi mà_ Như giải thích, hai hàng nước mắt tuôn rơi, chảy dọc theo khuôn mặt xinh đẹp

- Đừng khóc_ My đứng dậy,rời khỏi giường, đi đến chỗ Như, đưa khăn giấy cho Như rồi khẽ mỉm cười. Nụ cười tươi nở trên môi My khiến cảm giác tội lỗi trong Như bỗng chốc lớn dần

- Bảo My...tôi xin lỗi_ Như cảm động nhận lấy khăn giấy từ tay My rồi ôm chầm lấy cô

- Không sao hết, đừng khóc_ My mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy Như

- Nếu em đã thực sự không thể nhớ ra bọn tôi thì cũng không sao hết. Chỉ cần em bình yên là ổn rồi_ Chôn dấu nỗi đau vào trong vòng, Bảo đi đến đưa tay ra trước mặt My rồi khẽ nói

- Nào! Chúng ta làm quen lại từ đầu. Xin chào! Tôi là Tô Gia Bảo. Hân hạnh.

- Hân hạnh

My mỉm cười nắm lấy tai anh. Hi vọng ngày mai mọi chuyện sẽ ổn
Bình Luận (0)
Comment