Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Thật Càn Rỡi

Chương 117: Thật càn rỡi Chương 117: Thật càn rỡiChương 117: Thật càn rỡi

Cực bắc chi cảnh, bên ngoài Thương Ngô cảnh.

Mọi người nhìn thông đạo chậm rãi khép kín, ngoại trừ người Thiên Tuyết tông và người Triệu gia ra, những thế lực khác đều lộ vẻ lo âu.

"Thông đạo đã sắp đóng lại rồi, tại sao vẫn chưa ra?"

Lòng bàn tay Huyền Ngọc Tử ướt đẫm mồ hôi, thân sắc ngưng trọng.

Bên trong không chỉ có hai vị trưởng lão phong chủ và mấy vị đệ tử Linh Phù sơn của hắn, mà còn có cháu trai Tiêu Thiên Sách.

Nếu như đều chết trong đó, sợ rằng tiếp theo Đại An triều sẽ gặp phiền toái.

Huống chi...

Huyền Ngọc Tử nhìn thoáng qua hướng Thiên Tuyết tông.

Lý trưởng lão trước mặt Tân Thiển Nguyệt cũng đồng dạng nhìn thoáng qua hắn, hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên hàn ý.

Lúc nàng đi ra cũng đã đem chuyện phát sinh bên trong nói ra.

Thành Đức trưởng lão bị Thẩm An Tại Linh Phù sơn sinh sinh oanh tử, thù hận như thế, không thể không tính!

Hơn nữa hắn còn hỏi Triệu Phi Hồng, người sau cũng gật đầu thừa nhận. Thẩm An Tại hoàn toàn chính xác thi triển thủ đoạn, đánh cho Thành Đức trưởng lão và Thượng Quan trưởng lão hộc máu không thôi.

Cứ như vậy đến xem, sợ thực lực của hắn thực sự có thể đánh chết Thành Đức trưởng lão.

Trên phi thuyên Dược Vương cốc.

Tiền Hải nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vuốt chòm râu một cái, thỉnh thoảng lại nâng tay áo lên.

Bộ dạng lo lắng kia, thiếu chút nữa vọt vào trong thông đạo tìm người.

"Ai ui, Thiếu cốc chủ à, ngươi ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không khi trở về, cốc chủ sẽ lột hết da của ta..."

Hắn mặt mày ủ rũ, lòng nóng như lửa đốt.

"Đi ra rồi, người đi ra rồi!"

Ngay lúc tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, có tiếng kinh hô vang lên.

Mà Thương Ngô tâm trong tay Tần Thiển Nguyệt, vào lúc này cũng bỗng nhiên hóa thành tro tàn.

Bất kể là nàng hay là Lý trưởng lão đều biến sắc.

"Chuyện gì đang xảy ra!"

Thương Ngô tâm đã tới tay, vì sao bỗng nhiên sinh ra biến cố như thết!?

Bên kia, lối vào Thương Ngô cảnh thu nhỏ đến không thể nhỏ hơn, lại có mấy đạo quang mang hiện lên.

Sau một khắc, đoàn người Thẩm An Tại xuất hiện trên không trung, mà cửa vào Thương Ngô cảnh cũng hoàn toàn đóng lại, biến mất không thấy gì nữa.

Thiên địa quay về bình tĩnh.

Khi thấy bọn họ đi ra vào giây phút cuối cùng, bất luận là Tiền Hải hay là Huyền Ngọc Tử đều thở phào một cái, nắm đấm nắm chặt từ từ buông ra.

Người không có việc gì là tốt rồi.

Mà biểu cảm của Tề Vân đạo tông bên kia lại thay đổi vào lúc này.

Ngũ trưởng lão Dương Lực trông thấy Cổ Vân không đi ra khỏi thông đạo, thậm chí không có lấy một đệ tử Tề Vân đạo tông đi ra, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Một luồng khí tức kinh khủng bao phủ lan tràn ra, khiến tất cả mọi người ở đây đều âm thầm kinh hãi.

Càn Khôn cảnh chỉ cần thả một tia uy áp, liền khiến bọn họ cảm thấy lưng phát lạnh! "Thiếu cốc chủ!"

Tiền Hải kinh hỉ la lên, sau khi Bắc Thần Vọng Thư nhìn thấy hắn, lồng ngực căng cứng cũng hoàn toàn buông ra, mang theo đệ tử Dược Vương cốc còn sót lại bay tới.

Trong hư không, chỉ còn lại có người của Linh Phù sơn.

Khi Trịnh Tam Sơn định phất tay áo dẫn mọi người trở lại chỗ Huyền Ngọc Tử thì một bóng người đột nhiên hiện ra chắn trước mặt bọn họ.

Không ai khác, chính là Lý trưởng lão Thiên Tuyết tông.

Sắc mặt Thẩm Lạc giờ phút này âm trầm, ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm An Tại.

"Ta hỏi ngươi, chấp sự trưởng lão Thiên Tuyết tông ta có phải do ngươi giết hay không?"

Lúc nói chuyện, khí tức Thiên Linh cảnh đỉnh phong mơ hồ lộ ra, uy áp kinh người.

"Các ngươi là người cuối cùng đi ra, người của Tê Vân đạo tông ta đâu?"

Dương Lực cũng đã lách mình tới đây, ánh mắt lãnh liệt.

Nếu nói người duy nhất có thể giết chết đám Cổ Vân, thì khả năng chỉ có mình Thẩm An Tại này thôi.

Dù sao nghe nói thủ đoạn của hắn không ít, còn từng một kiếm chém Tần lão thái gia bị thương.

Nghe ngữ khí hai người mang theo ý vị rõ ràng là đang ở trên cao nhìn xuống, Thẩm An Tại nhíu mày không thôi.

"Người không phải ta giết."

"Còn dám giảo biện!"

Hắn vừa dứt lời, vị Lý trưởng lão kia liền gầm lên một tiếng, khí lãng cuồn cuộn quanh thân.

Uy lực cường đại nhất toàn trường, trong nháy mắt chấn động Trịnh Tam Sơn lùi lại một bước, khóe miệng chảy máu tươi.

"Chuyện ngươi giết trưởng lão chấp sự Thiên Tuyết tông ta là do Thượng Quan gia tận mắt nhìn thấy, ngươi còn có cái gì phải nói!"

Tiếng gầm thét hạ xuống, hắn vậy mà đưa tay chộp tới Thẩm An Tại ở phía sau Trịnh Tam Sơn.

Lực lượng cường đại khiến cho người ở hậu phương giật mình.

Hiện giờ hắn không có Kim Cương Bất Hoại, Đại Hoang Tù Thiên chỉ cũng chỉ là Địa Linh cảnh.

Hoàn toàn không ngăn được võ giả Thiên Linh cảnh đỉnh phong!

Đang lúc hắn chuẩn bị tế ra Hồng hồ lô, uy áp trước mặt mọi người bỗng nhiên tản đi, như gió xuân gột rửa bụi trân, mây mù tan đi.

Một người trung niên mặc áo trắng chắp hai tay sau lưng, che trước mặt bọn họ.

Đúng là Huyền Ngọc Tử!

"Chưởng môn!"

Đám Trịnh Tam Sơn, Vu Chính Nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Huyền Ngọc Tử khẽ ngoái đầu lại, nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, ném cho bọn họ một ánh mắt an tâm.

Sau đó, hắn lại nhìn về phía hai người trước mắt.

"Lý trưởng lão, chuyện gì cũng từ từ, ngươi tùy ý động thủ với người của Linh Phù sơn ta như thế, chẳng lẽ ngươi không xem bổn tọa ra gì?"

Lý trưởng lão nhíu mày, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị.

Danh tiếng của Huyền Ngọc Tử hắn đã nghe nói qua.

Nhắc tới cao tâng Linh Phù sơn, thứ làm người ta nhìn không thấu nhất hiện giờ chính là Huyền Ngọc Tử.

Lúc trước Linh Phù sơn đại chiến cùng Ma giáo, đối phương cũng chỉ có thực lực Thiên Linh cảnh, nhưng dưới sự vây công mấy vị Tế Ti Càn Khôn cảnh của Ma giáo lại có thể qua lại tự nhiên.

Tuy không biết thực lực chân chính của hắn, nhưng khẳng định không đơn giản như mặt ngoài.

"Linh Phù sơn chủ của ngươi giết trưởng lão chấp sự của tông ta, đây là sự thật đã định, Huyên chưởng môn lại muốn nói cái gì?"

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, tiếp tục mở miệng,'Hơn nữa người của Tề Vân đạo tông cũng không có đi ra, lúc ấy trong đám đông người ở đây, sợ cũng chỉ có vị Thanh Vân phong chủ này mới có thực lực giết chết bọn họ đúng chứ?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Dương Lực lạnh lẽo, uy áp của Càn Khôn cảnh càng lớn hơn mấy phần.

Nhưng đối mặt với uy áp như vậy, mặt Huyền Ngọc Tử vẫn không đổi sắc, nhàn nhạt mở miệng: "Chứng cứ đâu?"

"Chứng cớ chính là lúc ấy người Triệu gia cũng chính mắt nhìn thấy, Thẩm An Tại đánh trưởng lão tông ta cùng Thượng Quan trưởng lão trọng thương, lúc ấy càng dâng lên sát ý!"

"Cũng chỉ có hắn mới có thực lực giết chết đám người Cổ Vân."

Tân Thiển Nguyệt ở phía sau mở miệng.

Có nàng chỉ chứng, ánh mắt Dương Lực lạnh xuống, nhìn về phía Thẩm An Tại ở phía sau.

"Đúng sai ra sao, lão phu tự bắt hắn kiểm tra là biết!"

Vừa mới nói xong, hắn cũng đưa tay chộp tới Thẩm An Tại.

Cường giả Càn Khôn cảnh ra tay thì mạnh hơn Thiên Linh cảnh không biết một chút nào.

Theo động tác của hắn, toàn bộ bầu trời giống như bắt đầu vang lên vù vù, thiên địa chi lực hội tụ vô tận, khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Con ngươi của Thẩm An Tại hơi co lại, một cỗ hàn ý xông thẳng lên linh cái, nguy cơ tử vong trong nháy mắt tràn ngập trong lòng.

Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này!

Nhưng mà, lúc tất cả mọi người đều cho rằng khi Dương Lực ra tay thì không ai có thể chống lại được.

Một tiếng quát lạnh như tiếng sấm nổ vang.

"Làm càn!"

Ánh mắt Huyền Ngọc Tử lạnh lùng, áo bào không gió tự bay, một uy áp kinh khủng giờ phút này tràn ngập ra.

Thậm chí Dương Lực đều bị dọa đến lùi lại một bước, sắc mặt khó coi vô cùng.

"Người của Linh Phù sơn ta, ngươi không phải muốn động là động!"

Thanh âm lạnh như băng truyền ra, Huyền Ngọc Tử giơ một tay lên.

Chỉ một thoáng, thiên địa biến sắc, gió tuyết hung mãnh.

Một tấm phù lục cực lớn bay lên không trung bao phủ vùng bình nguyên tuyết trắng, bên trong tản mát uy áp huy hoàng khiến hô hấp của mọi người cứng lại.

Thật mạnh!
Bình Luận (0)
Comment