Chương 131: Tuyệt đối không phải phế vật trong miệng các ngươi!
Chương 131: Tuyệt đối không phải phế vật trong miệng các ngươi!Chương 131: Tuyệt đối không phải phế vật trong miệng các ngươi!
"Dùng kiếm ý của ngươi đi, nếu không ngươi cũng không động đậy được."
Tân Thiển Nguyệt bày ra vẻ mặt đạm mạc nhìn thiếu niên trước mắt, lạnh giọng mở miệng.
"Như ngươi mong muốn."
Ánh mắt Mộ Dung Thiên bình tĩnh, kiếm đen trong tay run lên bần bật.
Sau một khắc, mọi người chỉ nghe được một tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên.
Leng keng... Leng keng... I
Lực lượng đại địa bao phủ trên sân bỗng nhiên bị chém ra, bên người Mộ Dung Thiên có mũi nhọn ngút trời vút lên không.
Lại có xu thế ngạnh kháng khí thế nặng nề ngang trời đất kial
"Là kiếm ý!"
"Thế mà Mộ Dung Thiên lại lĩnh ngộ được kiếm ý!"
Đám đông bên ngoài kinh hô.
Lần trước người của Đại An triều lĩnh ngộ kiếm ý, còn là người trấn thủ Lang uyên có uy danh hiển hách, Trấn Nam vương Tiêu Ngạo Hải!
"Rất tốt, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng."
Tân Thiển Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều về việc này, ngón tay ngọc xẹt qua thân kiếm, băng sương lan tràn.
Một cỗ khí tức hàn băng kinh khủng phóng lên cao, gió tuyết gào thét càng lớn, toàn bộ Diễn Võ trường đều phủ một tầng sương giá.
"Là Hàn Băng chỉ ý, Tân Thiển Nguyệt cũng lĩnh ngộ ý!"
"Không hổ là đệ tử thiên tài nhất Thiên Tuyết tông trăm năm qua, không nói việc tuổi chưa đến hai mươi đã trở thành võ giả trung tam cảnh, mà còn lĩnh ngộ được ý."
Nghe từng tiếng kinh hô, Doãn Vân, Tân Bá Sơn đều hơi gật đầu, mắt lộ ra vẻ hài lòng, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thiên có chút khinh thường.
Cho dù sau này có hơi trở mình thì sao chứ, tiểu tử này và Thiển Nguyệt vẫn không phải là đối thủ cùng một cấp độ.
"Một kiếm này qua đi, ngươi sẽ nhận ra chuyện ngươi vừa mới đưa hưu thư rốt cuộc là buồn cười cỡ nào."
Tần Thiển Nguyệt lạnh giọng mở miệng, bay lên trời rồi chém xuống.
"Băng Thiên trảm!"
Sau một khắc, hàn băng chi ý giống như thủy triều mãnh liệt, một thanh băng kiếm khổng lồ mang theo hàn ý thấu xương ngưng tụ, chém xuống giữa trời.
Ở dưới một kiếm cực lớn kia, thân ảnh thiếu niên áo đen có vẻ cực kỳ nhỏ bé không chịu nổi.
"Đây là tuyệt học của Doãn tông chủ, chính là kiếm pháp Thiên giai, Mộ Dung Thiên thua chắc rồi!"
Trên khán đài, Tiêu Cảnh Tuyết hơi nắm tay, mặt lộ vẻ khẩn trương.
Đám người Trịnh Tam Sơn cũng cau mày.
Mộ Dung Thiên có thể nắm giữ kiếm ý đã làm cho bọn họ chấn kinh, nhưng không ngờ Tần Thiển Nguyệt cũng nắm giữ Hàn Băng chỉ ý.
Cứ như vậy, khoảng cách vừa được bổ sung của Mộ Dung Thiên lại bị kéo giãn thêm một lần nữa.
Mà võ kỹ Thiên giai có hai loại lực lượng hàn băng cùng lực lượng đại địa gia trì, trình độ cường đại của nó là không thể khinh thường!
Mộ Dung Thiên chỉ là một Quy Nguyên cảnh hậu kỳ... có thể đỡ được thật sao?
Đối mặt với thanh kiếm khổng lồ trên trời từ từ chém xuống, mang theo băng tuyết lạnh đến thấu xương, thiếu niên áo đen vẫn tỉnh táo, không thấy chút bối rối nào. Hắn tiến lên một bước, nhẹ giọng mở miệng.
"Ngươi có sư phụ dạy, ta cũng cói"
Kiếm đen run nhè nhẹ, kiếm ý không ngừng hội tụ ở trong đó.
Thậm chí trình độ thân kiếm run rẩy dường như sắp không chịu nổi cỗ ý chí cường đại này.
Kiếm ý vô tận theo gió khuếch tán, vẽ ra vô số vết kiếm chằng chịt trên lôi đài.
"Một kiếm này của sư phụ ta, có thể mở..."
"Thiên môn!"
Tiếng nói của thiếu niên vang lên, trong mắt kiếm ý phóng đại.
Một lát sau, tay hắn cầm kiếm.
Khi cự kiếm băng tuyết chém ngang bầu trời, ánh kiếm sáng chói xuất hiện.
Trời đất biến sắc, gió tuyết đầy núi im ắng.
Dường như tất cả mọi thứ ở đây đều bị đạo kiếm quang rực rỡ kia làm cho ảm đạm mà thất sắc.
"Đây là..."
Đám người Bắc Thần Huyền Dịch, Dương Lực, Doãn Vân co con ngươi lại, đồng thời đứng lên.
Trong lòng Tần Bá Sơn lại càng kinh hoàng, sự sợ hãi dâng lên.
Lúc trước hắn thiếu chút nữa đã chết dưới kiếm chiêu này của Thẩm An Tại.
Không nghĩ tới kiếm chiêu mạnh mẽ như vậy, vậy mà Mộ Dung Thiên cũng biết!
Tuy rằng không có kiếm khí tràn đầy trong đó, nhưng uy lực một kiếm này tuyệt đối không kém!
Leng keng... Leng keng... I
Tiếng kiếm ngân vang, kiếm quang sáng chói phóng lên cao, lưu lại một vệt thật dài trên không trung.
Ánh mắt Tần Thiển Nguyệt ngưng tụ, sắc mặt đại biến.
Nàng, ở dưới một kiếm này, nàng cảm thấy nguy cơ sinh tử!
Xuy xuy!
Kiếm quang chợt lóe qua.
Băng tuyết cự kiếm vốn đang làm mọi người khiếp sợ vậy mà bị đánh tan dễ như trở bàn tay, tan vỡ thành những mảnh băng vụn đầy trời!
"Phụt...'
Bị kiếm ý cường đại chém trúng, Tần Thiển Nguyệt miệng phun máu tươi, mặt lộ vẻ kinh hãi rơi xuống, nửa quỳ trên mặt đất.
Gió đứng, thế dừng.
Chỉ có tuyết bay đầy trời bị một kiếm này phân cách hồi lâu mà vẫn không thể rơi xuống võ trường, lột ta một kiếm vừa rồi rốt cuộc mạnh mẽ ra sao.
"Không có khả năng!"
Tân Thiển Nguyệt không dám tin nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen cầm kiếm đứng ở phía trước.
Một kiếm mạnh nhất của mình lại bị đánh tan như vậy?
Làm sao có thểi
Đây chính là kiếm pháp Thiên giai do tông chủ truyền thụ!
Trên khán đài, ánh mắt của Thẩm An Tại lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tiểu tử này, vậy mà im hơi lặng tiếng luyện kiếm chiêu này đến đại thành, xem ra lúc trước ta lo lắng dư thừa rồi."
Vừa nói, hắn vừa vui mừng lắc đầu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Cảnh Tuyết càng thêm vui mừng. Những ngày này, nàng tận mắt nhìn thấy Mộ Dung sư huynh khắc khổ luyện kiếm đến trắng đêm không dứt.
Cũng may trời cao không phụ người có tâm, cố gắng của sư huynh cũng không uổng phí!
"Một kiếm thật là mạnh!"
"Chiêu kiếm này... thế mà còn cường đại hơn Băng Thiên trảm của Doãn tông chủ!"
Tất cả mọi người theo bản năng đứng lên, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Người chém ra một kiếm này thật sự là phế vật lúc trước bị đùa cợt tục xưng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?
Mộ Dung Thiên thu kiếm đứng đó, mặc dù mặt mũi cũng bị hàn ý từ một kiếm của đối phương nhuộm lên băng sương, nhưng đã không đáng lo.
Hắn nhìn Tân Thiển Nguyệt chống kiếm quỳ xuống đất, chậm rãi mở miệng.
"Ngươi thua."
"Sự thật chứng minh, Mộ Dung Thiên ta vốn dĩ không cần trèo bám Tần gia các ngươi để lên cao, cũng không đáng làm như vậy."
Ngữ khí của hắn hơi trâm xuống, ánh mắt nghiêm túc.
Giống như khí tức uất ức ứ đọng mấy năm nay đều bị một kiếm vừa rồi phun ra hết.
Người vây xem hai mặt nhìn nhau, không ít người đều âm thầm gật đầu.
Đúng vậy, Mộ Dung Thiên có cơ duyên có ngộ tính này, cần gì phải trèo cao lên Tần gia?
Tư thái Kiếm tiên như vậy, căn bản là không cần!
"Cho nên hôm nay Mộ Dung Thiên ngươi tới đây là vì cố ý làm nhục ta?"
Tân Thiển Nguyệt cắn chặt răng ngà, sắc mặt khó coi mở miệng, có chút phẫn nộ.
Nghe nàng nói, thiếu niên bỗng nhiên nở nụ cười, giọng điệu bình thản.
Giờ khắc này, hắn giống như không còn là Thanh Vân phong đệ tử ngây ngô chỉ biết luyện kiếm kia nữa.
"Thế nào, đã chịu không nổi rồi sao?"
"Lúc trước các ngươi tới cửa từ hôn, trước mặt nhiều người nói ta là phế vật, nói cha ta là con kiến, nói Mộ Dung gia ta vọng tưởng trèo cao Tần gia các ngươi, khuất nhục như vậy đã kéo dài ba năm."
"Dù đi tới đâu cũng sẽ có người cười nhạo ta, cười nhạo phụ thân ta, sư phụ ta cười nhạo Mộ Dung gia."
Tân Thiển Nguyệt nao nao, mà thiếu niên trước mặt lại tiếp tục mở miệng.
"Thậm chí vừa rồi lúc ta lên núi, loại thanh âm này vẫn như cũ không dứt bên tai, đối với ngươi mà nói, ngươi là thiên chi kiêu nữ, từ hôn với một tên phế vật như ta cũng không phải là chuyện đáng hận đáng xấu hổ, ngược lại nếu như lúc ấy ngươi đổi một phương pháp khác, Mộ Dung Thiên ta sẽ giơ hai tay tán thành."
"Nhưng ngươi lại chọn một phương thức từ trên cao nhìn xuống chót, là cách thức cứng rắn nhất, mang theo trưởng lão Thiên Tuyết tông bức phụ thân ta hủy hôn ước, để tất cả mọi người trong thành nhìn hắn bị chê cười, chỉ vào mũi hắn mắng hắn là bọn nhát gan, là tiểu nhân hèn mọn mơ tưởng được cao quý!"
Mộ Dung Thiên mở miệng, giọng điệu có chút thoải mái.
"Ta và ngươi định ra ước hẹn ba năm, cũng không phải là ta ấu trĩ làm việc, cũng không phải Mộ Dung gia ta muốn quấn lấy Tần gia ngươi, mà là ta muốn thay phụ thân của ta đến thở ra một hơi, cũng muốn thay sư phụ ta trút ra một hơi!"
Thanh âm của hắn dần dần âm vang, tự từ tâm.
"Ta muốn chứng minh cho mọi người thấy, tôn tử của bọn họ, đồ đệ của bọn họ..."
"Tuyệt đối không phải phế vật trong miệng các ngươi!"