Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Chính Nguyên À, Gần Đây Ngươi Cũng Mệt Mỏi Rồi

Chương 148: Chính Nguyên à, gần đây ngươi cũng mệt mỏi rồi Chương 148: Chính Nguyên à, gần đây ngươi cũng mệt mỏi rồiChương 148: Chính Nguyên à, gần đây ngươi cũng mệt mỏi rồi

"Hắn là?"

Huyền Ngọc Tử nhíu mày, chậm rãi gật đầuĐược, Trấn Nam vương bây giờ đang lấy Thúy Ngọc trúc ở vương phủ, chờ hắn tới, ngươi thay hắn nhìn một chút đi, không cần có áp lực."

"Được rồi."

Thẩm An Tại chắp tay.

Vốn còn tính toán dùng cây roi dê kia luyện chế thành linh khí đưa cho Mộ Dung Thiên, nhưng nếu đã có Thúy Ngọc trúc năm trăm năm thì không cần phải vậy nữa, còn thứ thích hợp dùng để luyện kiếm hơn.

"Đi đi." Huyền Ngọc Tử xua tay.

Thẩm An Tại gật đầu, đang muốn lui ra đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhắc nhở.

"Chưởng môn đã muốn đột phá, tốt nhất vẫn là ẩn nấp một chút, không nên tiết lộ thời gian và địa điểm chính xác, Thượng Quan gia đều có thể cấu kết với Ma giáo, khó đảm bảo Linh Phù sơn ta có hạng người đạo chích hay không, tuyệt đối không thể bị người quấy rây ở thời khắc bế quan."

Huyền Ngọc Tử sửng sốt, hắn thật sự vẫn chưa ngờ tới chuyện này.

Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, sau khi suy nghĩ thì nhẹ nhàng gật đầu.

"Được, ta biết rồi."

Đợi đến khi Thẩm An Tại rời đi, hắn ngồi ở trên ghế đầu, trầm tư cái gì đó.

Thật lâu sau, hắn mới đưa ra quyết định, đứng dậy rời đi.

Bên ngoài cửa điện.

Thẩm An Tại vừa mới đi ra cửa điện thì thấy Trịnh Tam Sơn đứng chờ ở cửa.

Thấy tóc hắn rối tung, hai mắt có tơ máu, dáng vẻ phờ phạc đến buồn cười.

Hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Lão Trịnh, gần đây ngươi làm ăn trộm à, sao lại chật vật như vậy?"

"Đừng nói những thứ không đứng đắn kia nữa, hãy đưa cho ta ít đan dược dùng để ôn thần dưỡng hồn."

Trịnh Tam Sơn liếc mắt nhìn hắn, đưa tay vòi đồ.

Nhìn bộ dáng đưa tay của hắn, Thẩm An Tại ho khan một tiếng nói: "Lão Trịnh, tuy rằng hai ta có quan hệ tốt, nhưng ngươi cũng biết, ta luyện đan không dễ, không chỉ tiêu tốn dược liệu, còn phải tốn thời gian, tinh lực..."

"Vậy ngươi trả lại Kim Lân ngư và Ngũ Linh áp cho ta, bằng không ta cũng kêu mười nam nhân mỗi ngày ôm mông kêu tên ngươi."

Trịnh Tam Sơn dứt khoát lật bài, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.

Dù sao hắn cũng không có tiền, mặt mũi cũng đã đến lúc cầm đi bán.

"Lão Trịnh, ngươi không thể chơi xấu nha, còn nữa, ngươi muốn làm lớn thì làm, nhưng đi Thanh Loan phong làm cái gì?"

Thẩm An Tại có chút cổ quái nhìn hắn, dở khóc dở cười.

"Ngươi cứ nói có cho hay không đi." Trịnh Tam Sơn lại đưa tay ra, có chút dáng vẻ chân trân không ngại mang giày.

"Ta cho, ngươi muốn bao nhiêu cân?"

Thẩm An Tại bất đắc dĩ, không nghĩ tới mình lại có ngày gieo gió gặt bão.

"Cái gì?"

Trịnh Tam Sơn sửng sốt một chút.

Bao nhiêu cân?

Tính đan dược bằng đơn vị cân hả? "Ngươi cho ta xem đã."

"Hai cân đủ không?"

Thẩm An Tại móc ra một vò sứ.

Ngửi mùi thuốc tràn lan trong vò, Trịnh Tam Sơn cảm thấy não hải mát mẻ, mệt mỏi mấy ngày nay đều tan đi không ít.

Hẳn là đan dược tứ phẩm!

Hắn không khỏi có chút sững sờ tại chỗ, nhìn vò sứ trên mặt đất, lại nhìn Thẩm An Tại, một mặt ngơ ngác.

Con mẹ nó thật đúng là tính theo cân nhai

Tại thời điểm hắn sững sờ, Thẩm An Tại đã bay lên giống như cũng đã rời đi, ung dung để lại một câu.

"Lão Trịnh, đừng nói ta không chiếu cố ngươi, một vò đan dược này là số lượng có hạn, ta hết hàng, sau này ngươi không còn để uống đâu."

"Số lượng có hạn?"

Trịnh Tam Sơn chớp chớp đôi mắt già nua.

Không đúng, vừa rồi hắn đã nói gì?

Uống?

Vì sao phải dùng chữ này?

Suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra, hắn lắc đầu dứt khoát không suy nghĩ nữa.

Dù sao ngửi mùi thuốc, khẳng định là đan dược nghiêm chỉnh không thể giả.

Đang lúc hắn thu một vò dược kia vào trữ vật giới chỉ, thanh âm của Huyền Ngọc Tử bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

"Trịnh trưởng lão ngươi vẫn còn ở đây sao? Thật đúng lúc, ngươi chờ một chút, ta còn có việc muốn phân phó ngươi."

Trịnh Tam Sơn quay đầu lại, chắp tay hành lẽ.

"Chưởng môn có chuyện gì, xin mời phân phó."

"Ngươi làm như này..."

Huyền Ngọc Tử ghé sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng mở miệng dặn dò sự tình. ...

Một buổi chiều, tin tức trên Linh Phù sơn liền truyên ra.

Chưởng môn Huyền Ngọc Tử sắp đột phá Càn Khôn cảnh, tin tức này khiến toàn bộ đệ tử Linh Phù sơn đều phấn chấn.

Có một vị cường giả Càn Khôn cảnh tọa trấn, cũng càng có thể chứng minh Linh Phù sơn cường đại như thế nào.

Tuy nhiên về việc Chưởng môn muốn bế quan đột phá ở nơi nào, nghe nói chỉ có Trịnh trưởng lão Thanh Phù phong biết thời gian và địa điểm, những người khác hoàn toàn không biết.

Mà Thẩm An Tại, hai ngày nay đều dự định không trở về Linh Phù sơn, dặn dò Tiêu Cảnh Tuyết nghỉ ngơi thật tốt, sau này không cần vất vả nữa, hắn thì ở lại Thiết đường rèn luyện kiếm phôi.

Tên mù kia vẫn đúng giờ xuất hiện như cũ, không nhận bất kỳ ý tốt nào của hắn, nghe xong rèn sắt liền rời đi. ...

Buổi chiều, gió lạnh châm chậm, trong chính đường của Thanh Phù phong.

Khắp nơi bày đầy lá bùa, mùi hương của mực son hòa lẫn mùi thuốc tràn ngập nơi đây.

Thầy trò Trịnh Tam Sơn nhìn vò chất lỏng màu vàng kia, đều lâm vào trâm mặc.

Thần sắc Vu Chính Nguyên cổ quái nhìn thoáng qua sư phụ nhà mình, hồ nghi mở miệng.

"Sư phụ, đây thật sự là đan dược ngài lấy từ chỗ Thẩm trưởng lão sao?"

"Đúng, là chính tay hắn cho ta, ngửi mùi thuốc này, hẳn là thuốc không thể nghi ngờ."

Trịnh Tam Sơn cũng hơi buồn bực. Tuy rằng mùi thuốc rất thật, nhưng hình dạng chất lỏng này cũng thật... có chút khó coi.

"Chính Nguyên à."

"Đệ tử có mặt, sư phụ có gì phân phớ?”"

Trịnh Tam Sơn lấy thìa múc ra từ trong vò một muỗng dược dịch, quay đầu lộ ra một nụ cười hiền lành.

"Gần đây ngươi cũng mệt mỏi rồi, uống chút đan dược bồi bổ thân thể đi."

"Sư phụ, đồ nhi không mệt, sư phụ uống đi."

Vu Chính Nguyên nhìn một muỗng chất lỏng màu vàng kia, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng mà trả lời.

"Nói nhảm cái gì đó, vi sư bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống."

Cuối cùng, Vu Chính Nguyên mặt mũi tràn đầy miễn cưỡng gian nan nuốt xuống một muỗng chất lỏng màu vàng này, biểu cảm quả thực so với ăn phải quả đắng còn khổ hơn.

"Đồ nhi, thế nào, có hiệu quả hay không."

"Có...

Vu Chính Nguyên kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khổ sở.

Mặc dù nước thuốc vào miệng có hương vị ngọt ngào, hoàn toàn chính xác có thể khu trừ mệt mỏi, hiệu quả còn cực tốt, nhưng hắn luôn có loại cảm giác nói không rõ, có chút... muốn ói.

"Có hiệu quả là được."

Trịnh Tam Sơn hài lòng gật đầu, cũng may Thẩm An Tại kia lần này coi như phúc hậu, không lừa gạt mình.

"Phong chủ, Nham Lý đường chủ tới bái phỏng, đang chờ ở đại điện."

Đang lúc hắn chuẩn bị tự uống thử hiệu quả, bên ngoài bỗng nhiên truyên đến tiếng thông báo.

"Nham Lý?"

Trịnh Tam Sơn sửng sốt, gần đây ngược lại cũng rất ít khi nghe được tin tức về gia hỏa này.

Kể từ khi bị Thẩm An Tại đánh bại, hắn liên không còn mặt mũi gặp người khác, cực ít ra ngoài.

Sao hôm nay lại tới tìm mình?

Nghĩ tới đây, hắn để thìa xuống, đi vào bên trong đại sảnh.

Nơi đó, hạng người đầu trâu mặt ngựa đã sớm ngồi ở một bên, nhìn thấy hắn tiến đến, lập tức lộ ra ý cười tiến lên đón chào.

"Trịnh trưởng lão, vài ngày không thấy, không biết gân đây có khỏe không?"

"Vẫn khoẻ, hôm nay đường chủ đến Thanh Phù phong của ta là có chuyện quan trọng gì sao?" Vu Chính Nguyên khoát tay chặn lại, giọng điệu lãnh đạm.

Nham Lý nghe vậy nghiêm mặt, trâm giọng mở miệng.

"Gần đây tại hạ tinh thân sa sút sống qua ngày, chợt nghe chưởng môn sắp bế quan độ kiếp, cho nên suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng nên ra chút lực giúp tông môn."

"Xin hỏi chưởng môn bế quan ở nơi nào, ta cũng tiện bố trí một đám đệ tử Chấp Pháp đường tiến đến thủ quan."

Dứt lời, ánh mắt Trịnh Tam Sơn đột nhiên ngưng tụ, híp mắt nhìn Nham Lý bên dưới.
Bình Luận (0)
Comment