Chương 184: Ai nói ta đã dỗ hắn?
Chương 184: Ai nói ta đã dỗ hắn?Chương 184: Ai nói ta đã dỗ hắn?
Thẩm An Tại hơi ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng khiến thiết ky ngoài viện đều run sợ, nhất thời do dự không dám tiến lên.
Then chốt là, Thiên Linh cảnh ở dưới tay đối phương bị bóp chết con gà con, bọn họ đi lên cũng vô dụng!
Mắt thấy sắp giết hết môn nhân Tần gia, cũng không thấy Tần Bá Sơn đi ra.
Thẩm An Tại đang chuẩn bị tiếp tục vận dụng linh nhãn, lại nhận được cảnh cáo của hệ thống.
[Cảnh cáo, kí chủ đã phát động Thiên Linh nhãn quá độ, tái sử dụng sẽ có nguy cơ bị mùI]
Lúc này hắn mới chân chừ một chút, sau đó cao giọng mở miệng.
"Tần Bá Sơn, ngươi cũng quá uất ức đó, hậu bối nhà mình bị giết sạch không sót một ai, vậy mà cũng không dám ra ngoài?"
Trong mật thất.
Tần Bá Sơn và Đại Tế T¡ nghe thanh âm bên ngoài, ánh mắt đều trâm xuống.
Sắc mặt Thẩm Lạc càng khó coi vô cùng, cắn chặt răng.
Rốt cuộc tại sao Thẩm An Tại lại đột nhiên tới Tân gia giết người, lẽ nào hắn thật sự đã phát hiện ra thân phận của mình?
Đáy mắt lão giả đầu trọc có chút suy tư.
Hắn híp mắt nhìn xuyên thấu qua quang kính đặc thù ở phía xa, ánh mắt lập loè.
Bảo vật trong tay Thẩm An Tại, dường như thật sự có hạn chế nào đó.
Hai người mình trốn tránh, hắn không có biện pháp phát hiện, cũng không có cách nào sử dụng phi đao kia.
Nếu như thực lực của hắn thật sự cường đại như vậy, có thể san bằng toàn bộ Nam Nha thành để tìm người.
Hơn nữa...
Ánh mắt lão giả đầu trọc nhắm lại, nhạy bén phát giác ra hồ lô trong tay Thẩm An Tại vốn dĩ sáng bóng tựa hồ đã ảm đạm hơn trước.
Chẳng lẽ có hạn chế thời gian khi sử dụng hồ lô này?
Bên ngoài, Thẩm An Tại thấy Tân Bá Sơn chậm chạp đi ra, cau mày, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một kế, lớn tiếng mở miệng.
"Tần huynh, đã đủ rồi, viện quân của Linh Phù sơn ta đã đến, cảm tạ ngươi hành động đại nghĩa diệt thân, dẫn chúng ta tới đây!"
Vừa nói ra lời này, Tân Bá Sơn trong phòng tối trực tiếp sửng sốt.
Lão giả đầu trọc nhíu mày, nhìn chằm chằm về phía Tần Bá Sơn.
"Ta nói Thẩm An Tại hắn làm sao lại đuổi theo, hoá ra là ngươi bán đứng bản tọa!"
"Đại Tế Ti, không phải như vậy..."
Tân Bá Sơn hoảng loạn, vội vàng mở miệng giải thích.
Nhưng mà trong mắt lão đầu trọc hiện lên hào quang, trong lòng đã có tính toán.
Dù sao Tần Bá Sơn này đã vô dụng, vừa vặn dùng hắn đi dò xét qua át chủ bài của Thẩm An Tại, xem trên phi đao kia có thật sự hạn chế như hắn dự đoán hay không!
"Muốn chết vậy sao!"
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh vào ngực Tần Bá Sơn.
OanhI
Ánh mắt người sau kinh hãi, một chưởng này trực tiếp đánh bay hắn, đụng nát nóc nhà ám thất, phóng lên trời.
Một chưởng của Càn Khôn cảnh tuy không thể giết chết Tân Bá Sơn nhưng cũng làm hắn mất năng lực hành động trong thời gian ngắn. Thẩm An Tại phát hiện ra hắn, hắn cũng nhìn thấy Thẩm An Tại.
Nhìn thấy hồ lô run rẩy, vẻ mặt Tân Bá Sơn vô cùng hoảng sợ, cuống quít hô to.
"Thẩm phong chủ, tha..."
Hưul
Tia sáng trắn phi độn mà qua, ngay cả cơ hội nói xong hắn cũng không có, thi thể liên chia đôi, trùng điệp ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ra.
Một cái đầu tròn vo mở to mắt lăn xuống, tóc tai bù xù, mắt không cam lòng, hối hận.
Đến tận đây, toàn bộ Tần gia ngoại trừ Tân Thiển Nguyệt còn sống ở Thiên Tuyết tông ra thì không còn ai sống sótl
Thẩm An Tại nhanh chóng nhìn về phía phòng tối, nơi đó lại rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Người vừa mới đánh bay Tân Bá Sơn đã chạy rồi, không biết đã chạy đi đâu.
Thấy năm phút đã hết, Thẩm An Tại thở sâu, đành phải thu hồi hồ lô và phi đao lại.
Trong bóng tối, lão giả đầu trọc thấy cảnh này, hai mắt híp lại.
Quả nhiên như hắn sở liệu!
Chỉ có xuất hiện trong tâm mắt Thẩm An Tại, phi đao kia mới có hiệu lực!
Hơn nữa... hắn không dùng được phi đao này quá lâu!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn lóe lên, do dự có nên thừa dịp hiện tại đi lên giết chết Thẩm An Tại hay không.
Nhưng rất nhanh, tiếng xé gió từ phương xa truyền đến làm hắn nhướng mày, đành phải bỏ ý niệm trong đầu, ẩn vào trong bóng tối biến mất không thấy gì nữa.
Thiên Mục trùng đã hấp thu nhiều huyết khí như vậy, còn cần trở về bồi dưỡng cho tốt, để chúng nó thôn phệ đồng loại, tất nhiên sẽ có thể nuôi dưỡng ra rất nhiều Thiên Mục trùng thành thục.
Đến lúc đó lại tìm người cho trùng ký sinh... hóa thân làm độc nguyên hành tẩu, một người đủ để tiêu diệt mười vạn đại quân!
Đây mới là nguyên nhân tại sao bọn họ lại lựa chọn ra tay với bình dân, nếu như điều khiển ngàn con trùng tập kích quân đội, tuyệt đối sẽ không có cảnh tượng thương vong thảm trọng như thế.
Ngay cả khi đồng bạn bị côn trùng khống chế, bọn họ tuyệt đối sẽ giết không nương tay!
Dù sao bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, sẽ không rối loạn trận tuyến như dân chúng hoặc đệ tử Linh Phù sơn, bọn họ hiểu cách giảm thương vong xuống đến mức thấp nhất.
Mà bây giờ, huyết khí sung túc... nếu bồi dưỡng ra mấy cái độc nguyên, vậy thì không còn giống trước nữa.
Sau khi tế ti đầu trọc rời đi, rốt cuộc đám người Huyền Ngọc Tử cũng đuổi kịp.
Bọn họ rơi vào trong đình viện, nhìn máu tươi và thi thể đầy đất, hít sâu một hơi.
Thẩm An Tại đứng giữa đình viện, một thân áo trắng giờ phút này bị máu tươi nhuộm đến đỏ lừ.
Gió lạnh thổi qua, thổi bay mái tóc bạc cùng vạt áo của hắn, mùi máu tanh truyền xa.
Miệng nhỏ của Lăng Phi Sương khẽ nhếch, con ngươi lành lạnh có chút khiếp sợ.
Giờ phút này, Thẩm phong chủ đã không còn nửa điểm ôn hòa gần gũi như xưa, mà giống như Tu La từ trong Địa Ngục bò ra, khí tức làm cho người ta không rét mà run.
Thi thể chất đầy đất này đều do một mình hắn giết chết.
Huyền Ngọc Tử dẫn theo bọn họ đuổi tới, chênh nhau nhiều nhất không quá nửa khắc thời gian, Tần gia đã chết hết rồi.
"Huyền Chưởng môn, ngài tới thật đúng lúc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!?"
Bên ngoài có thống lĩnh Cấm Vệ quân phản ứng lại, vội vàng tiến lên hỏi.
Huyền Ngọc Tử giải thích đầu đuôi sự việc một lần, những cấm vệ quân kia vừa nghe, ánh mắt lập tức từ kinh sợ biến thành khâm phục.
Để báo thù cho đồng môn, một người đuổi tới nơi này đồ diệt gân như cả nhà Tần gia. Phần quyết đoán này, đáng cho bọn họ kính nể.
"Người đâu, đi vào lục soát!"
Thống lĩnh giơ tay lên, gọi một loạt Cấm Vệ quân tiến lên tìm kiếm xem đại trận truyên tống khác giấu ở nơi nào.
Mà Huyền Ngọc Tử và Triệu Thành giờ phút này nhẹ nhàng võ vỗ bả vai Thẩm An Tại.
Huyền Ngọc Tử thở dài mở miệng: "Thẩm trưởng lão, nén bi thương thành động lực, ai cũng không muốn nhìn thấy cái chết của Trịnh trưởng lão. Ma giáo xảo trá, nếu không sớm ngày diệt trừ, sẽ có nhiều người tiếp tục gánh chịu nỗi đau mất đi thân nhân, bằng hữu."
Triệu Thành cũng không khỏi trấn an: "Đúng vậy, Thẩm trưởng lão, lời nói của ngươi dành cho Chính Nguyên chúng ta đều biết đó là lời ngươi dỗ dành hắn, chính ngươi cũng nên tỉnh táo lại, đừng quá thương tâm."
Thẩm An Tại nhíu mày: "Ai nói ta dỗ Chính Nguyên?”
Hai người sửng sốt, liếc nhau có chút sững sờ.
"Không phải à, lẽ nào trên đời này thật sự có Sinh Tử phù trên cửu phẩm có thể câu lấy hồn phách người chết?"
Trên mặt hai người tràn đầy vẻ hồ nghi, không tin.
"Không sai, chỉ cân Chính Nguyên có thể ngộ ra Sinh Tử phù này, ta sẽ có biện pháp cứu sống lão Trịnh."
Thẩm An Tại mở miệng chém đỉnh chặt sắt.
“Chuyện này...'
Huyền Ngọc Tử và Triệu Thành nhìn nhau, ánh mắt hơi đáng thương nhìn về phía Thẩm An Tại.
Người trước thì thở dài một hơi.
"Ai, Thẩm trưởng lão bi thương đến độ mắc bệnh tâm thần rồi."
"Thầy thuốc đâu tự bắt được bệnh, lát nữa ta bảo Cảnh Tuyết mời Dược vương đến xem qua Thẩm trưởng lão thử, xem ra cái chết của Trịnh trưởng lão cũng đả kích rất lớn đến hắn!"
Hai người ngươi một lời ta một câu, không để ý đến Thẩm An Tại bên cạnh đang giật giật khóe mắt.
"Lăng sư điệt, ngươi có tin Sinh Tử phù tồn tại không?”
Thẩm An Tại nhìn về phía thiếu nữ lạnh lùng bên cạnh.
Người sau do dự một chút, nhẹ nhàng gật đầu.
"Sư phụ đã nói, vạn đạo trên thế gian, cửu phẩm không phải là điểm cuối, mà là điểm khởi đầu mới, như Chân Tiên thuế phàm, cửu cực Hóa Thánh..."
Nghe thấy Lăng Phi Sương cũng nói vậy, vẻ mặt Huyên Ngọc Tử cứng lại.
Nếu như ngay cả Liễu Vân Thấm cũng nói trên Cửu phẩm còn có cảnh giới cao hơn, vậy Sinh Tử phù Thẩm An Tại nói... hẳn cũng không phải giả.
Có thể cứu sống được Trịnh Tam Sơn hay không, phải xem khi nào Chính Nguyên có thể hiểu được sinh tử, chấp bút thành phù rồi!