Chương 210: Chuẩn bị tiến về Linh cảnh
Chương 210: Chuẩn bị tiến về Linh cảnhChương 210: Chuẩn bị tiến về Linh cảnh
Bên ngoài Lâm Tuyết thành.
Mộ Dung Thiên đứng trên sơn đạo, vẻ mặt lo lắng.
Phương xa, kiếm ý đã tán đi, hắn rất muốn đi qua nhìn xem, nhưng lại nghĩ đến sư phụ dặn mình không cho phép chạy loạn, cho nên chỉ có thể đi dạo tại chỗ.
Hắn không phải lo lắng vấn đề an toàn của sư phụ, hắn rất muốn tới gần xem thực lực một kiếm kia của Bách Lý tiền bối là thế nào.
Thứ đó có lẽ sẽ trợ giúp hắn trong việc lĩnh ngộ Vô Song kiếm đạo.
Sau một lát chờ đợi, ở phía xa rốt cuộc xuất hiện ba đạo nhân ảnh.
Ngoại trừ sư phụ nhà mình và Bách Lý tiền bối, còn có Ngọc Phong kia.
"Sư phụ, Bách Lý tiên bối!"
Thiếu niên vẻ mặt hưng phấn nghênh đón.
"Vừa rồi kiếm chiêu đó là Bách Lý tiền bối thi triển à? Không ngờ lại cường đại như vậy, không hổ là Bách Lý tiền bối!"
"Sư phụ ngươi...
BịchI
Một tiếng gõ trán lanh lảnh vang lên, Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn: "Bớt nói nhảm đi, vào thành trước đã."
"ồ..." Thiếu niên ôm trán mở miệng.
Bách Lý Nhất Kiếm hóa thành kim quang, chạy vào trong nhẫn Mộ Dung Thiên, tĩnh dưỡng.
"Ngọc Phong huynh, mời."
Thẩm An Tại đưa tay, người sau gật đầu, một đoàn người liền đi vào trong thành.
Đợi đến khi đến khách điếm nhận phòng, sau khi đảm bảo an toàn, bọn họ mới lần nữa trò chuyện với nhau.
"Ngươi cũng hiểu biết kha khá rồi đấy, chỉ có ngươi trở về thay Bách Lý Nhất Kiếm làm chứng, mới có thể rửa sạch hiềm nghi của hắn."
"Tại hạ đã rõ."
Ngọc Phong ngưng trọng gật đầu, hắn không nghĩ tới chuyện này lại phức tạp đến mức độ này.
"Đúng rồi, trước đó Nham Lý huynh nói các ngươi không biết chuyện Bách Lý tiên bối bị vu oan thành phản đồ, vậy lần này các ngươi đến Trung châu, chính là vì cái gì?"
"Vì để đồ nhi của ta có thể vào Thăng Long trì tu luyện."
Ngọc Phong sững sờ, giương mắt nhìn về phía thiếu niên áo đen sau lưng Thẩm An Tại.
Mặc dù tu vi hắn không cao, nhưng kiếm ý bén nhọn ẩn sâu trong mắt, vẫn có thể phát giác.
Thiếu niên này sợ là đã lĩnh ngộ kiếm ý, vả lại sắp đạt đến trình độ hóa đạo!
"Không hổ là đồ đệ của Nham Lý huynh, Mộ Đại tiểu hữu quả nhiên là nhân trung long phượng, sợ là không bao lâu có thể đột phá đến Thiên Linh cảnh."
Hắn mở miệng khen ngợi.
Mà vẻ mặt Mộ Dung Thiên lại không được tự nhiên, có chút muốn nói lại thôi.
Thẩm An Tại nghe vậy cười cười mở miệng: "Thân phận chân thật của tại hạ chính là phong chủ Thanh Vân phong ở Linh Phù sơn, Thẩm An Tại, đây là đồ đệ Mộ Dung Thiên của ta."
"Dùng tên giả?"
Ngọc Phong kinh ngạc, sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu được.
"Thăng Long trì chính là thánh địa Linh tộc, nếu như là Bách Lý tiền bối trước kia, mang một người ngoài vào cũng không phải việc khó gì, nhưng bây giờ..." Hắn nói xong, khẽ thở dài.
Thẩm An Tại thấy thế, âm thầm gật đầu.
Quả nhiên giống như hắn nghĩ, không dễ dàng tiến vào Thăng Long trì như vậy.
"Ai, xem ra chuyến này sợ là toi công." Hắn thở dài mở miệng.
"Thẩm phong chủ đừng vội, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Bách Lý Nhất Kiếm có chút áy náy trong Mộ Dung Thiên giới chỉ.
Vốn dĩ mình nói lời thê son sắt rằng dựa vào uy vọng của mình, mang Mộ Dung tiểu tử tiến vào Thăng Long trì không phải việc khó gì.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng chỉ cần có thể rửa sạch hiềm nghi của hắn là còn cơ hội.
Thẩm An Tại bất đắc dĩ gật đầu, đã đến rồi, cũng phải đi qua thử một lần.
Bằng không làm sao bây giờ, dẹp đường trở vê phủ sao?
"Ngọc Phong, không biết Tê Thiên tôn giả của Thần Viên tộc hiện giờ có ở trong Linh cảnh không?"
Bách Lý Nhất Kiếm xoay chuyển dò hỏi.
"Tôn Ngạo trưởng lão?"
Ngọc Phong sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có, từ sau khi tiền bối xảy ra chuyện, hắn một mực tìm kiếm tung tích của Thần Hoàng thụ ở khắp nơi, muốn chứng minh Thần Hoàng thụ không phải là ngài và Thương Ngô tôn giả đánh cắp."
"Gia hỏa này..."
Bách Lý Nhất Kiếm nghe vậy có chút cảm động.
"Hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"
"Hồi bẩm tiền bối, năm năm trước Tôn trưởng lão đã bước vào Xung Hư cảnh."
Ngọc Phong cung kính nói.
"Tôn Ngạo là ai?" Thẩm An Tại nhíu mày hỏi thăm.
"Hắn là huynh đệ tốt của ta, nếu hắn có thể trở về Linh cảnh, Mộ Dung tiểu tử không lo không vào Thăng Long trì được."
Bách Lý Nhất Kiếm mở miệng đáp lại.
Năm đó trong tất cả những người cùng thế hệ trong Linh tộc, chỉ có Tôn Ngạo có quan hệ tốt với hắn, xem như là huynh đệ qua số mệnh.
Nếu như hắn có thể trở về Linh cảnh thì cũng có thể dẫn Mộ Dung Thiên tiến vào Thăng Long trì.
Trong lúc nói chuyện, trong lòng hắn còn có chút cảm khái.
Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, Tôn Ngạo năm đó còn rớt lại phía sau hắn một bước đều đã đi vào Xung Hư cảnh, quả là khiến người ta thổn thức.
"Như vậy à..."
Thẩm An Tại giật mình gật đầu, bắt đầu tính toán nếu như đi Linh cảnh, thì có bao nhiêu chỗ dựa.
Đầu tiên, Bạch Xà nhất tộc khẳng định là đứng bên Bách Lý Nhất Kiếm, nếu cộng thêm Tôn Ngạo và Thần Viên tộc sau lưng hắn, vậy hẳn là không sợ độc thủ chó cùng rứt giậu nữa.
Dù sao Thần Viên tộc cũng là thuộc năm tộc đứng đầu, không sợ Phượng Hoàng tộc.
"Được rồi, ngươi chữa thương cho tốt, chờ khi ngươi khôi phục không sai biệt lắm, chúng ta lập tức lên đường tới Linh cảnh."
Ngọc Phong gật đầu nhẹ, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng, Thẩm An Tại cũng không đi phòng của mình, mà mang theo Mộ Dung Thiên đến một chỗ bí mật ngoài thành, sau khi suy nghĩ lại ba lần thì mở miệng.
"Đồ nhi, trong khoảng thời gian này hãy đưa chiếc nhãn cho vi sư đi." "Vì sao?"
Mộ Dung Thiên có chút nghi ngờ.
"Trời chưa tối mà vì sao lắm thế, bảo ngươi đưa ta thì đưa tal"
Thẩm An Tại trừng mắt nhìn hắn.
"...
Mặc dù có chút không hiểu, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn ngoan ngoãn tháo nhẫn xuống đưa tới tay sư phụ nhà mình.
Sau đó, Thẩm An Tại lại vung tay áo, mở ra đạo môn.
"Đi vào luyện kiếm, chờ vi sư kêu ngươi đi ra."
Mộ Dung Thiên nhíu mày.
Nếu là bình thường, hắn sẽ trực tiếp đi vào, nhưng lần này hắn lại nhận ra dụng ý của sư phụ nhà mình.
Lấy đi chiếc nhân chứa Bách Lý tiền bối đang nghỉ ngơi, lại cho mình tiến vào Đạo phủ.
Đây là... sợ gặp phải nguy hiểm?
"Sư phụ, đệ tử tuyệt đối không phải loại người tham sống sợ chết, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, đệ tử cũng nguyện ý cùng sư phụ xông vào!"
Thiếu niên bỗng nhiên nghiêm mặt, kiên định mở miệng.
"Tiểu tử thúi suy nghĩ gì vậy, lần này đi Linh cảnh còn tốn mấy ngày, vi sư muốn cho ngươi tranh thủ thời gian tu luyện, nếu không thì hai năm sau thử võ bốn châu, ngươi đi đánh xì dầu hả?"
Thẩm An Tại tức giận mắng một câu, trực tiếp đạp một cước vào mông hắn, đá hắn vào trong Đạo phủ.
Đợi cánh cổng ánh sáng biến mất, Bách Lý Nhất Kiếm mới hiển lộ thân hình, nhìn thật sâu trung niên áo trắng bên cạnh.
Tuy nói như vậy, nhưng hắn biết rõ, Thẩm An Tại nhất định là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên mới để Mộ Dung Thiên tiến vào trong không gian này.
"Thẩm phong chủ, rốt cuộc ngươi đã đạt tới cảnh giới gì?"
Hắn nghĩ không ra, bằng vào bản lãnh của Thẩm An Tại, tại sao còn kiêng kị những thứ này.
"Đoán Thể..."
Thẩm An Tại vừa muốn mở miệng, liên nhìn thấy Bách Lý Nhất Kiếm nhíu mày, ho khan một tiếng đổi một lý do khác.
"Bởi vì một số nguyên nhân, thực lực của ta không cách nào phát huy hoàn toàn, cho nên làm việc cần phải cẩn thận."
"Thì ra là thế."
Bách Lý Nhất Kiếm bừng tỉnh đại ngộ, tin tưởng không nghỉ ngờ đối với lý do này, đủ loại nghi ngờ lúc trước đã biến mất.
Khó trách, hắn đã nói thực lực của Thẩm phong chủ sao lúc cao lúc thấp...