Chương 276: Niết Bàn tâm kiếp
Chương 276: Niết Bàn tâm kiếpChương 276: Niết Bàn tâm kiếp
Nhìn Tiêu Cảnh Tuyết bình yên tĩnh ngồi dưới khói độc đầy trời, đám người Mộ Dung Thiên đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại xem tình hình tạm thời ổn định, có lẽ sẽ không xuất hiện vấn đề gì quá lớn.
Mà Bắc Thần Huyền Dịch và Tôn Ngạo vẫn như trước không hồi phục tinh thần trong khiếp sợ.
Bọn họ khiếp sợ không phải là vì Tiêu Cảnh Tuyết, mà là vì Thẩm An Tại bỗng nhiên xuất hiện lại biến mất.
Thủ đoạn di chuyển vô tung như vậy khiến bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa chỉ trong năm phút đã giải quyết xong được vấn đề làm bọn họ đều sứt đầu mẻ trán.
Vu Hà cũng bò từ trong cái hố ra, sắc mặt biến hóa khi nhìn một màn này.
Không ngờ kết cục lại diễn ra như vậy.
Phát giác được ánh mắt Tôn Ngạo nhìn qua, hắn lúc này bối rối xoay người, hóa thành lưu quang bỏ chạy.
Người trước hừ lạnh một tiếng, cũng không đuổi theo.
Có nói thế nào đi nữa, tên này cũng là Nam Quyết điện sứ, lệ thuộc Thiên Huyền điện.
Thật sự nếu đánh chết hắn nhất định là có phiền toái, với tình huống hiện tại của Linh cảnh, không nên trêu chọc thị phi.
Đương nhiên, hắn không thể bỏ qua chuyện hắn trợ Trụ vi ngược như vậy được.
Đấn lúc đó phải xem hoàng thất Bắc Minh triều và cao tâng Thiên Huyền điện đứng sau Nam Quyết điện làm gì.
Hắn lại nhìn vê phía Mộ Dung Thiên, không khỏi mở miệng.
"Mộ Dung tiểu tử, vừa rồi ngươi chấn vỡ tâm mạch của mình, là muốn tuẫn tình với sư muội?"
Bắc Thần Huyền Dịch cũng dời ánh mắt về phía hắn, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Thời đại này, người trẻ tuổi đều trọng tình trọng nghĩa như thế sao, một lời không hợp liên chấn vỡ tâm mạch tuân tình.
Mộ Dung Thiên vò đầu: "Không phải, là sư phụ nói khi ta gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì gọi hắn một tiếng, hắn sẽ xuất hiện, cho nên ta thử một lần."
"Thử một lần?"
Mọi người há hốc mồm.
"Cho nên trước lúc đó, ngươi không xác định Thẩm Phong chủ có đến đây thật hay không, ngươi không sợ hắn lỡ như nói giốn lừa ngươi sao?”
"Vì sao sư phụ phải gạt ta?"
Mộ Dung Thiên trừng mắt nhìn, hỏi ngược lại.
Tôn Ngạo cổ quái nhìn hắn một cái: "Vạn nhất ngươi chấn vỡ tâm mạch của mình, Thẩm phong chủ không kịp xuất hiện, ngươi không sợ tính mệnh mình khó bảo toàn sao?"
Người trước lắc đầu, giọng điệu tin tưởng không nghỉ ngờ, "Sư phụ đã nói sẽ tới, nhất định sẽ tới."
Nghe lời chém đỉnh chặt sắt của hắn nói, Tôn Ngạo cùng Bắc Thần Huyền Dịch liếc nhau, nhao nhao không nói gì.
Kiên định vững chắc như thế đủ để chứng minh đối phương rốt cuộc có địa vị cao bao nhiêu trong lòng Mộ Dung Thiên.
Ngay lúc mấy người phân thần, hư không nơi tế đàn phía trước bỗng nhiên truyền đến thanh âm chấn động.
Mây độc đầy trời đã mỏng manh đến mức khó mà thấy rõ, toàn bộ đều bị Tiêu Cảnh Tuyết hấp thu vào cơ thể.
Ánh mặt trời xinh đẹp đã lâu không xuất hiện chiếu rọi vào mảnh đại địa tĩnh mịch này, có chút hoang đường.
Cùng lúc đó, toàn bộ thành trì Bắc Minh triều từng bị độc dịch tàn sát bừa bãi, giờ phút này cũng không có độc khí lan tràn. Toàn bộ dân chúng nhìn độc ban bên ngoài thân mình rút đi, có chút không dám tin.
Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía xa.
Giữa bầu trời mây hào quang vạn trượng kia, hư ảnh cô gái áo tím đang dần dần tiêu tán.
"Đó là... Thanh Thủy quận chúa!"
"Là Tiêu cô nương..."
Có người thì thào mở miệng, mặc dù khuôn mặt hư ảnh vẫn trải rộng độc ban, nhìn dữ tợn đáng sợ.
Nhưng giờ phút này trong lòng ngàn vạn dân chúng lại không còn khủng hoảng.
Bởi vì bọn họ từ trong u minh tựa hồ cảm giác được, tân sinh của chính mình, là nhờ nữ tử dung mạo xấu xí này ban tặng.
Phong vân rung động, trên tế đàn, khí tức vốn dĩ ổn định của Tiêu Cảnh Tuyết bỗng nhiên chấn động kịch liệt, khiến đôi mi thanh tú của nàng nhíu chặt.
Lúc này khuôn mặt mềm mại kia lại một lần nữa bắt đầu tái nhợt.
"Sư muội?"
Sắc mặt Mộ Dung Thiên khẽ biến, có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng độc nguyên đã triệt để bị luyện hóa, độc tố bốn phía không còn, vì sao thân thể sư muội mình lại bắt đầu xuất hiện dị thường.
"Đừng qua đói"
Tôn Ngạo lại kéo hắn lại lần nữa, chăm chú nhìn Tiêu Cảnh Tuyết trên tế đàn, ánh mắt ngưng trọng.
Khí tức của người sau, tại thời khắc này đã đạt đến Càn Khôn cảnh cực hạn!
Thêm chút nữa là tiến vào thượng tam cảnh, đạt tới Niết Bàn chỉ tôn!
"Rốt cuộc sư phụ ngươi truyền thụ cho nàng loại pháp môn nào, vậy mà có thể biến toàn bộ những độc tố kia thành của mình. Bây giờ nàng... chỉ sợ đang độ tâm kiếp rồi."
Theo giọng điệu nghiêm túc của Tôn Ngạo, Mộ Dung Thiên sững sờ, chau mày.
Tâm kiếp...
Ý là sau trận đại nạn này sư muội sẽ bước một bước vào Niết Bàn?
Tốc độ này cũng quá nhanh đi?!
"Tiểu tử, thiên phú của nàng vốn cao hơn ngươi lúc trước nhiều, vả lại nếu là bản tôn dự liệu không sai, trước đây hẳn là nàng đã mấy lần tán công trùng tu qua, căn cơ vững chắc, hơn nữa pháp môn cường đại của sư phụ ngươi cùng với độc tố cường đại, tất cả đều trở thành nước chảy thành sông."
Tôn Ngạo ngưng giọng mở miệng.
Nghe hắn nói, Mộ Dung Thiên và Bắc Thần Huyền Dịch đều kinh ngạc.
Không ngờ chỉ nhìn thoáng qua, vị tôn giả này đã có thể nhìn thấu quá khứ của Tiêu Cảnh Tuyết nhiều như vậy.
"Vị tiên bối tôn giả này nói không sai, Cảnh Tuyết khi còn bé đã chịu thứ độc Thực Cốt tra tấn, tu vi càng cao, lại càng nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu là người bình thường, thân thể khó mà áp chế được Thực Cốt chỉ độc, cho nên tại hạ dùng một chút phương pháp giúp nàng mỗi hai năm liền tán công trùng tu một lần."
"Cũng chính vào năm ngoái Thẩm phong chủ thay Cảnh Tuyết giải độc, nàng mới có thể tu luyện giống như thường nhân."
Chính vào lúc này, Bắc Thân Huyền Dịch mở miệng.
Tôn Ngạo giật mình gật đầu: "Khó trách, nếu không tán công trùng tu, dựa vào tư chất của nàng, bình thường mà nói hiện tại cũng nên chạm đến cánh cửa Càn Khôn cảnh, phúc họa tương y, không phá thì không xây được, cái này coi như là cơ duyên của nàng."
Nghe đến đó, Mộ Dung Thiên vốn thở phào nhẹ nhõm, kết quả lại nhìn thấy hai người Bắc Thần Huyền Dịch và Tôn Ngạo chẳng những không nhẹ nhõm, ngược lại sắc mặt nghiêm nghị, lại trở nên khẩn trương.
"Tiền bối, có phải sư muội gặp nguy hiểm gì không?" Hai người đồng thời gật đầu, Tôn Ngạo mở miệng: "Bình thường mà nói, cho dù là ta cùng với Bách Lý Nhất Kiếm độ tâm kiếp, cũng cần thời gian chuẩn bị không ngắn, tĩnh tâm dưỡng thần, lại dựa vào các loại Định Hồn đan, bảo đảm sau khi nắm chắc mới dám độ kiếp."
"Nhưng việc này của sư muội ngươi đột nhiên phát sinh, có lẽ ngay cả chính mình cũng không biết khi nào đã rơi vào trong tâm kiếp. Độ kiếp lần này không hề tâm thường!"
"A, tại sao có thể như vậy?"
Thần sắc Mộ Dung Thiên lập tức căng thẳng, nhìn về phía Bắc Thần Huyền Dịch.
Người sau lắc đầu: "Định Hồn đan cần cho cảnh giới Niết Bàn, ít nhất cũng là thất phẩm, ta và sư phụ ngươi lúc luận dược thu hoạch không ít, bây giờ tuy có thể miễn cưỡng luyện chế nhưng đã quá muộn."
Lần này, cục diện lại khẩn trương lên.
Ánh mắt mọi người lại lần nữa nhìn về phía Tiêu Cảnh Tuyết đang khoanh chân ngồi trên tế đàn, hơi thở nặng nề.
Nói cách khác, hiện tại Tiêu Cảnh Tuyết chỉ có thể dựa vào chính nàng.
"Không thì để ta thử xem có thể gọi sư phụ trở về hay không?"
Mộ Dung Thiên do dự dò xét.
"Ngươi muốn chết sao?"
Bắc Thần Huyền Dịch quát lớn một tiếng, nghiêm túc mở miệng: "Tâm mạch ngươi vừa bị vỡ một lần, mặc dù có Hộ Tâm đan bảo mệnh, nhưng nếu trong thời gian ngắn mà vỡ hai lần, cũng sẽ có tám thành khả năng tử vong, Hộ Tâm đan cửu phẩm còn không bảo vệ được ngươi!"
“Tám thành..."
Mộ Dung Thiên siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định.
Nếu như sư muội thật sự có nguy hiểm, cho dù chín thành thậm chí là mười thành nguy hiểm tử vong, hắn nhất định không chút do dự.
"Bỏ qua ý niệm này đi." Tôn Ngạo cũng võ võ bả vai hắn, lời nói thấm thía khuyên bảo.
"Dùng loại phương pháp này đổi lấy Thẩm Phong chủ tới đây bảo vệ sư muội ngươi độ kiếp tuy không việc gì, nhưng nếu như ngươi thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi dám cam đoan sau này nàng sẽ không nảy sinh tâm ma không?”
Nghe nói như thế, Mộ Dung Thiên nhíu mày buông lỏng nắm đấm, sắc mặt lo lắng nhìn chằm chằm về phía tế đàn.