Chương 280: Kiểm nghiệm thành quả tu hành
Chương 280: Kiểm nghiệm thành quả tu hànhChương 280: Kiểm nghiệm thành quả tu hành
"Ngươi nói là, lúc độ kiếp ngươi suýt nữa đã sa đọa, là sư phụ ngươi kịp thời xuất hiện ư?"
Trong mây, mọi người vừa bay, vừa nghe Tiêu Cảnh Tuyết thuật lại chuyện tâm kiếp.
Nghe nàng ở trong tâm kiếp còn gặp Thẩm An Tại đó, Tôn Ngạo không khỏi nhíu mày kinh nghi.
Tâm kiếp được gọi là tâm kiếp là vì sẽ khiến người sợ hãi, phải chịu đựng thống khổ chôn sâu nơi đáy lòng, thậm chí còn lãng quên hết những vẻ đẹp vô tận kia.
Tiêu Cảnh Tuyết nói nàng không nhớ được đám người Thanh Vân phong, Thẩm An Tại, Mộ Dung Thiên, hoàn toàn chính xác là có khả năng.
Dù sao lúc trước khi Tôn Ngạo độ kiếp hắn vẫn còn nhớ, hắn còn nhớ rõ có một nam tử tu kiếm từng cùng mình vào nam ra bắc.
Nhưng lúc đó cũng không biết người kia là ai, cũng chưa từng thật sự xuất hiện trong tâm kiếp.
“Quái dị, thật sự quá quái dị!"
Tôn Ngạo gãi đầu gãi tai, từ đầu đến cuối đều nghĩ mãi mà không hiểu.
Tại sao Thẩm An Tại thật sự lại xuất hiện trong tâm kiếp của Tiêu Cảnh Tuyết?
Nếu thời điểm độ tâm kiếp lại có người quan trọng nhất với mình xuất hiện bầu bạn khuyên buộc độ kiếp, vậy còn ai sẽ độ kiếp thất bại nữa?
"Có phải ngươi nhớ nhầm không?"
Tôn Ngạo vẫn có chút không quá tin tưởng.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết lại lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt: 'Vãn bối tin tưởng, sư phụ đã đến."
Cho dù trung niên áo trắng trong tâm kiếp vẫn không thừa nhận là sư phụ của nàng, nhưng nàng xác định, chính xác là như vậy!
Nếu như không có sư phụ xuất hiện, cho dù nàng có thể nhất thời bảo vệ bản tâm ở giữa tâm kiếp, nhưng vẫn luôn bị người ta xa lánh, lâm vào cô tịch.
Cứ thế mãi, không ai dám đảm bảo có thể vĩnh viễn lâm vào tâm kiếp hay không, hoặc là không phân biệt được thực hư ảo, tẩu hỏa nhập ma hay không.
Tôn Ngạo chau mày.
Loại tình huống này hắn cho tới bây giờ còn chưa từng biết qua, trong cổ tịch cũng chưa bao giờ ghi lại có người nào có thể tiến vào tâm kiếp của người khác.
Cụ thể có phải Thẩm An Tại đã nhúng tay vào tâm kiếp của Tiêu Cảnh Tuyết hay không, chỉ có thể chờ Thẩm An Tại trở về, hoặc là sau khi hắn về Linh cảnh lại đi hỏi thăm.
"Tê Thiên tiên bối, hiện tại ngài đi theo chúng ta cùng nhau trở về Linh Phù sơn, hay là quay về Trung châu?”
Mộ Dung Thiên ở một bên hỏi.
"Đương nhiên bản tôn muốn đi Linh Phù sơn để xem một chút, cũng để đảm bảo sau này các ngươi không có nguy hiểm gì."
Tôn Ngạo chắp tay mở miệng, nhưng trong lòng lại có ý định khác.
Tên Tiểu Bạch kia, mỗi ngày đều nhắc tới Thanh Vân phong thật tốt, có chí bảo ăn không hết, hắn cần phải đi tìm hiểu rõ ràng.
"Tâ Thiên tiên bối đến Linh Phù sơn chính là vinh hạnh của tông môn ta."
Huyền Ngọc Tử cười ha ha, chắp tay mở miệng.
"Huyền Chưởng môn nói quá lời."
Tôn Ngạo hơi đáp lễ, cũng không bày ra vẻ kiêu ngạo của Xung Hư cảnh.
Lúc đáp lễ, hắn nhìn thoáng qua trung niên áo bào trắng ấm áp trước mắt, chỉ có tu vi Càn Khôn cảnh, nhíu mày, có một loại cảm giác kỳ quái. Lúc nhìn lại, cảm giác kỳ quái kia lại biến mất.
"Kỳ quái..."
Tôn Ngạo lẩm bẩm tự nói, lắc lắc đầu không nói nữa, chỉ cho là mình cảm giác sai rồi.
"Hiện giờ Cảnh Tuyết nhân họa đắc phúc, đột phá vào thượng tam cảnh, Đại An triều ta coi như là có được một cường giả chân chính rồi, không cần sự tình gì cũng phải nhìn sắc mặt Bình Thiên triều nữa!"
Bọn Triệu Thành cùng Mộc trưởng lão nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
Bất kể là Ma giáo hay là Bình Thiên triều, đều là thứ bọn họ thống hận.
Đại Tế Ti của Ma giáo đã chết, rắn mất đầu là không đáng sợ, hiện tại kẻ địch thật sự của bọn họ cũng chỉ còn lại Bình Thiên triều.
"Đúng vậy, Bình Thiên triều dù lợi hại thế nào, chẳng lẽ có thể mạnh hơn Thẩm trưởng lão sao, cùng lắm thì chúng ta phái người đi mời Thẩm trưởng lão trở về!"
Mộc trưởng lão gật đầu tán thành.
"Khụ khụ..."
Tôn Ngạo ho khan hai tiếng, nhắc nhở: "Thẩm phong chủ tại Linh cảnh tiêu hao quá lớn, lần này lại kéo dài khoảng cách cứu người, chỉ sợ cân một năm nửa năm tĩnh dưỡng, không cách nào xuất thủ."
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày nhìn về phía Mộ Dung Thiên, căng thẳng hỏi: "Sư phụ người làm sao vậy?"
"Sư phụ người vì thần tính của Thần Hoàng thụ mà xâm nhập vào cấm địa hoang vu, nếu không phải có... Ặc, người quen cũ của sư phụ xuất thủ, theo Bách Lý tiền bối nói là phải lành ít dữ nhiều, hơn nữa lúc đi ra người còn rất Suy yếu."
Mộ Dung Thiên suýt chút nữa nói ra ba chữ "Liễu trưởng lão", nghĩ đến Tôn Ngạo còn ở đây, hắn mới kịp thời đổi giọng.
"Nghiêm trọng như vậy..."
Nghe thấy sư phụ mình bị thương không bình thường ở Linh cảnh, đôi mi thanh tú của Tiêu Cảnh Tuyết nhíu chặt, có chút áy náy.
Cho dù thương thế của sư phụ còn chưa lành, nhưng vẫn xuyên qua hư không tới cứu mình.
Điều này khiến nàng cảm động, rất tự trách bản thân, cứ luôn khiến sư phụ lo lắng.
Hơn nữa vừa rồi Mộ Dung Thiên nhắc tới Thần Hoàng thụ, Tiêu Cảnh Tuyết không khỏi vô thức nhìn thoáng qua cây lửa nóng bỏng trong thức hải của mình.
Sư phụ hắn... sẽ không truyền Thân Hoàng thụ mà hắn thật vất vả mới có được cho mình chứ?
Mà Tiêu Ngạo Hải cùng Mộc trưởng lão nghe được hai chữ người quen cũ, hai mắt đều chớp lên.
Trong lòng suy đoán, có lẽ không phải nghĩa phụ của Thẩm An Tại đã thật sự ra tay.
Chỉ có Huyền Ngọc Tử mỉm cười, nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên đầy thâm ý.
Người có thể không sợ khí lực hoang vu, hắn đại khái có thể đoán được là ai.
Ngoại trừ người tu luyện Cửu Huyền Đạo Liên công và người của Thiên gia, Thiên Huyền đại lục này, còn có ai có thể làm được chứ?
"Mộ Dung sư đệ, nghe nói ngươi đã lĩnh ngộ kiếm đạo?"
Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của nữ tử truyền đến, Lăng Phi Sương vẫn im lặng chợt mở miệng.
Mộ Dung Thiên ngẩn ra, sau đó quay đầu.
So với trước kia, khí tức Lăng Phi Sương càng nội liễm, nhưng chỉ là Địa Linh cảnh.
Ấn ký đạo liên trên mi tâm nàng mặc dù rất nhạt, lại làm nàng nhìn càng thêm thoát tục.
"Đúng vậy, Lăng sư tỷ, may mắn lĩnh ngộ được."
Mộ Dung Thiên cười ngây ngô mở miệng.
"Trở về luyện tập thử, xem ngươi có tiến bộ hay không."
Lăng Phi Sương bình tĩnh mở miệng, giọng điệu thanh lãnh. "Vâng, đã rõi"
Mộ Dung Thiên nghe vậy, lập tức nảy sinh hứng thú, xoa tay kích động muốn thử.
Hắc, trước đây mình luôn bị sư tỷ hành hung, hiện tại tu vi tăng lên, cuối cùng cũng sắp được nếm quả rồi.
Tôn Ngạo cũng nhìn thoáng qua Lăng Phi Sương, nhất là ấn ký Đạo Liên ở mi tâm nàng, chẳng qua cũng không nhìn ra được lai lịch gì.
"Tiểu cô nương, ngươi xác định muốn đánh với hắn?"
Hắn hơi nghi ngờ nhìn Lăng Phi Sương.
Chỉ là Địa Linh cảnh, cho dù Mộ Dung Thiên có áp chế tu vi, dựa vào kiếm đạo của hắn, thắng bại giữa hai người hẳn cũng không có gì đáng lo ngại, đúng không?
Lăng Phi Sương hơi hành lễ, mở miệng nói: "Làm sư tỷ, ta cũng muốn kiểm nghiệm thành quả tu hành của sư đệ.'
Thần sắc Tôn Ngạo cổ quái.
Kiểm nghiệm thành quả tu hành...
Nàng biết mình đang nói cái gì sao?
Kiểm nghiệm thành quả tu hành của người trong Thiên Kiêu bảng?
Hắn lắc đầu, không nói thêm gì.
Đoàn người đi hết lộ trình, vội vàng trở về Linh Phù sơn.
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu Cảnh Tuyết, hắn đi tới Dược viên của Thanh Vân phong.
Mà sau khi nhìn thấy dược liệu phía sau núi có niên đại thấp nhất cũng là trăm năm, hắn há to miệng, mở to hai mắt.
"Ta... ta, trời đậu..."
Làm hắn khiếp sợ nhất không phải là những linh dược trân quý kia, mà là...
Đúng như Bách Lý Nhất Kiếm hắn đã nói, đất của hơn hai mươi mẫu này, tất cả đều là tiên thiên chí bảo!!
"AI"
"Sư tỷ ta sai rồi, ta không giả vờ nữa... AI"
Khi hắn còn đang khiếp sợ, thì phương hướng diễn võ trường xa xa cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.
Hắn không khỏi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, có chút kinh ngạc.
Giọng nói ban nãy... sao lại giống như của Mộ Dung Thiên phát ra nhỉ?
Hắn sẽ không... bị đánh chứ?
Nhìn ra hắn kinh nghi, Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh cười yếu ớt mở miệng.
"Sư huynh đã lĩnh ngộ kiếm đạo, nhưng mấy ngày nay Lăng sư tỷ cũng không nhàn rỗi, sau khi Liễu trưởng lão rời đi nàng liên bế quan, nghe nói lúc đó cũng đã tiếp xúc tới lĩnh vực đạo, cũng không biết sư tỷ là đã lĩnh ngộ được đạo Hoa Lạc Diệp trước, hay là đạo Kính Nguyệt, hoặc là..."
"Cả hai đều đã ngộ ra?"
Tôn Ngạo ngây ngẩn cả người.
Cái quái gì đấy?
Võ giả Địa Linh cảnh đến từ một nơi đất đai cằn cỗi, mà lĩnh ngộ được hai loại đạo?...