Chương 314: Ác đồ xảo trá Lâm Tiểu Cát
Chương 314: Ác đồ xảo trá Lâm Tiểu CátChương 314: Ác đồ xảo trá Lâm Tiểu Cát
"Lão Triệu, ta nói rốt cuộc ngươi đang khảo nghiệm bọn họ cái gì vậy?" Mộc trưởng lão có chút khó hiểu.
"Hắn đang khảo nghiệm khả năng quyết đoán và biết nắm bắt cơ hội kinh doanh, còn phải biết lợi dụng quy tắc."
Triệu Thành không nói gì, Thẩm An Tại thế mà đã mở miệng trước.
"Ý của ngươi là gì?" Mộc trưởng lão nghỉ hoặc.
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng.
"Hiện tại trong tay mọi người là ba đến năm khối đá không đồng nhất, người quả quyết, vào lúc này sẽ bắt đầu thu gom đá, đợi đến lúc số đá trong tay những người khác ít hơn, tương đương có một người sở hữu nhiều đá hơn hẳn, thông qua tiêu chuẩn tự nhiên sẽ càng nâng cao giá hơn vì vật hiếm vì quý, đến lúc đó bọn họ hoàn toàn có thể đem cục đá trong tay bán đi với giá cao hơn."
"Đây là lũng đoạn nguồn cung cấp, nâng giá hàng lên, tục xưng là chơi chó."
Triệu Thành kinh ngạc nhìn thoáng qua Thẩm An Tại, mắt lộ vẻ tán thưởng.
"Không ngờ Thẩm phong chủ cũng rất có đầu óc buôn bán, có muốn đi theo ta cùng làm ăn không, chúng ta cùng lớn mạnh, sáng tạo thêm huy hoàng?”
"Không hứng thú, ta không thiếu tiền."
Thẩm An Tại lại bĩu môi, không hứng thú nữa.
Hắn có hai mươi mẫu dược điền có thể tái sinh, lại là Luyện Dược Sư bát phẩm, quả thực không thiếu tiền.
"Ngươi chỉ vừa mới nói về khả năng quyết đoán và biết nắm bắt cơ hội kinh doanh, vậy lợi dụng sơ hở trong quy tắc thì sao?"
Mộc trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Ừ, ngươi xem tiểu tử kia đang làm gì."
Thẩm An Tại lại bĩu môi.
Ánh mắt mọi người lại nhìn xuống.
Một tiểu tử vừa gầy vừa đen đang lén la lén lút, tại thời điểm những người khác mua bán nóng bỏng, hắn lại khúm núm nhặt đá ở trên mặt đất.
Từ bộ xiêm nhiều mảnh vá hắn mặc là có thể thấy được gia cảnh của hắn bần hàn.
Muốn mua đá khẳng định không có tiền, cho nên chỉ có thể nghĩ cách khác.
"Nhưng rong lòng lão Triệu hiểu rõ có bao nhiêu đá được tung ra, hắn làm vậy cũng vô dụng, không sợ bị đào thải?"
"Triệu trưởng lão hiểu rõ trong lòng, không có nghĩa là trong lòng đám gia hỏa này cũng hiểu rõ, cụ thể số lượng đá là bao nhiêu bọn họ cũng không biết."
Thẩm An Tại thì mở miệng nhàn nhạt.
Hắn lại xem tiếp, quả nhiên sau khi tên tiểu tử đen gầy kia nhặt được một bao đầy đá xong, liền lén lút lôi kéo người muốn mua cho bằng được đá nhưng lại không quá nhiều tiền.
"Huynh đài, có phải ngươi ngại bọn họ bán đá quá mắc hay không?"
"Tiểu đệ có chút đá, hiện tại bọn họ bán giá một nghìn sáu, ta chỉ cần một ngàn bốn sẽ bán cho ngươi, thế nào?"
Người bị hắn giữ sửng sốt: "Còn có chuyện tốt như vậy?"
"Hết cách rồi, nếu như đều bị bọn họ cầm hết, vậy thì phải lên giá cao hơn rồi, lượng đá trong tay bọn họ giữ càng ít thì đối với chúng ta càng có lợi."
Tiểu tử đen gây thở dài mở miệng.
"Như vậy à... Thế nhưng một ngàn bốn ta cũng không lấy ra được." Người nọ có chút tiếc nuối.
Tiểu tử đen gây nghe vậy giả vờ do dự, cắn răng mở miệng: "Hay là thế này, ngươi tìm một người kín miệng mà lập nhóm, hai người cùng nhau mua, hai ngàn năm, ta bán ngươi hai khối đá, mỗi người một khối!" Người nọ nghe vậy sắc mặt vui vẻ, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Đá này của ngươi có vấn đề gì không?"
"Ta chân thành như vậy, ngươi nhìn bộ dạng ta giống như gạt người sao, bồi thường một ăn mười! Tất cả mọi người đều muốn thông qua thí luyện, nếu không phải ta cũng thiếu tiền, ta còn có thể tặng không cho các ngươi."
"Được được được, huynh đệ ngươi chờ một chút, ta đi kêu gọi lập đoàn tới mual”
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để lộ, phải biết kín miệng!"
Tuy rằng động tác nhỏ của hai người rất bí ẩn, nhưng vẫn bị đám người Huyền Ngọc Tử ngồi trên thu hết vào mắt.
Triệu Thành híp hai mắt lại, khóe miệng nhếch lên.
"Mua nhiều giảm nhiều, dùng giả loạn thật, tiểu tử này rất biết chơi."
Không bao lâu, tiểu tử đen gây này liền lén lút tìm hơn mười người mua bán.
Giờ phút này, không ít người trong sân đã hài lòng, cảm giác số lượng hòn đá trong tay hoặc là tiên bán được đã đủ để thông qua khảo thí.
Những kẻ không cẩn thận đã bán bán nhiều, hoặc ước lượng được số lượng của mình thấp hơn người khác, lại bắt đầu nóng nảy.
Cũng chính vào lúc này, Hàn Tuyệt kia ho khan một tiếng, mỉm cười tiến lên mở miệng.
"Muốn mua đá sao, ta có, một viên ba ngàn vàng, già trẻ không lừa."
"Ta mual"
Hắn vừa dứt lời, tên tiểu tử đen gầy kia liền giơ tay lên mở miệng.
"Ngươi mua bao nhiêu?"
"Mười viên."
"Được."
Hàn Tuyệt mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không nghĩ tới gia hỏa nhìn rách nát nát này, lại có nhiều tiên như vậy.
"Chờ đã, ta muốn tự mình chọn đá trong tay ngươi."
Hàn Tuyệt sửng sốt một chút, sau đó vẫn gật đầu, hai người một tay giao tiên một tay giao hàng.
Sau đó hắn lại giở lại chiêu cũ mua lấy mười viên đá từ tay Thân Đồ Tiểu Tuyết.
Sau khi có được những viên đá này, tiểu tử đen gầy lại giơ viên đá mở miệng.
"Những ai có số lượng đá trong tay ít hơn ba viên có thể đến tìm ta mua với giá một ngàn năm trăm kim một viên, còn cao hơn ba hòn đá, năm ngàn vàng một viên!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhíu mày.
Có ý gì đấy, mua vào ba ngàn, bán đi một ngàn năm?
Mặc dù rất nhiều người không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy, nhưng rất nhanh đã có người động lòng, lập tức đi mua.
Bọn Mộc trưởng lão cùng Tiểu Xuân sững sờ, chỉ có hai người Thẩm An Tại và Triệu Thành là mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Gia hỏa này, không chỉ biết lũng đoạn thị trường, còn muốn chơi cả trò lạm phát?
"Đã đến giờ, tuyên bố kết quải"
Đợi nửa canh giờ trôi qua, Triệu Thành tiến lên mở miệng.
"Trong tay có hơn bốn hòn đá thật, thông qua, bán được hơn năm ngàn tám, thông qual”"
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, cả một mảnh xôn xao.
"Cái gì, đá thật? Chẳng lẽ còn có đá giả sao?"
"Mẹ kiếp, nhất định là tên tiểu tử đen gầy kia bán hàng giả, ông đây liền nói vì sao hắn dám bán rẻ như vậy, mẹ nó, giả một bồi mười, ngươi bồi thường cho ta đi!" Lần này, không ít người mua đá từ trên tay Tiểu tử đen gầy đều trợn mắt nhìn hắn.
Bởi vì có người đã bán đi số đá nhập về từ hắn, cho nên hiện tại căn bản không cách nào phân biệt được đá trong tay mình rốt cuộc là thật hay giả.
"Trưởng lão, hắn gian lận, hắn làm giả đá!"
Đối mặt với báo cáo của người khác, Triệu Thành chỉ nhàn nhạt mở miệng.
"Ta chưa từng nói là không thể bán đá giả."
Đối diện với cảnh mọi người trợn mắt nhìn, tiểu tử đen gầy cười hắc hắc: "Trên mặt đất có rất nhiều đá, chư vị nhặt đủ mười khối coi như là ta bồi thường, ta đâu có nói là ta đền đá thật không phải sao?"
"Tiểu nhân, không biết xấu hổi"
"Ác đồ xảo trá, ta và ngươi không đội trời chung!"
"Rồi rồi, trên những viên đá giả có vết cắt chữ thập, tự mình phân biệt, đạt tới yêu cầu vừa rồi của ta thì đứng về phía trước một bước!"
Triệu Thành phất tay áo mở miệng.
Đám người vội vàng xem xét, có người lộ vẻ vui mừng đi về phía trước, cũng có sắc mặt âm trâm.
Dù cho là Hàn Tuyệt và Thân Đồ Tiểu Tuyết cũng phải nhíu mày.
Trong tay bọn họ tuy rằng có hơn mười khối đá, nhưng trong đó có một nửa đều là giả.
Nói cách khác, thật ra bọn họ cũng không có nhiều hơn bao nhiêu viên đá so với lúc đầu.
"Người qua màn gồm Hàn Tuyệt, Thân Đồ Tiểu Tuyết, Lâm Tiểu Cát..."
Tiểu tử đen gây kia, cũng chính là Lâm Tiểu Cát nghe thấy mình thông qua, thì không chút nào ngoài ý muốn, cười hắc hắc, một bộ dạng tỉ tiện.
Chỉ có hắn biết được số lượng đá thật đá giả là bao nhiêu, sau khi lẫn lộn thị trường, nguồn hàng chân chính cũng chỉ có hắn biết.
Cho nên... nói chính xác hơn là hắn đã khống chế kết quả trận tỷ thí này.
"Trận tiếp theo, do Thẩm trưởng lão thay mặt Thanh Phù phong ra đề mục!"
Thẩm An Tại chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua tiểu tử đen gầy xấu xí phía dưới, mắt lộ vẻ thưởng thức.
Tiểu tử này, có vẻ đủ tỉ tiện. ...