Chương 324: Đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươi
Chương 324: Đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươiChương 324: Đừng trách vi sư không nhắc nhở ngươi
Tiêu Cảnh Tuyết nhìn vẻ mặt hưng phấn của thanh niên, có chút không hiểu được, quay đầu lại nhìn về phía Thẩm An Tại.
Ở trong lòng nàng, gặp được chuyện không hiểu sẽ không đi hỏi sư phụ, đã trở thành động tác theo bản năng.
"Sư huynh ngươi tuy có chút ngây ngốc, nhưng người ngốc có phúc của người ngốc, thật đúng là đã làm khó hắn suy nghĩ ra biện pháp nhất tâm nhị dụng này."
"Nhất tâm nhị dụng?"
Tiêu Cảnh Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Tay phải hắn vận tâm pháp ngưng tụ kiếm khí Huyền Môn, tay trái tụ Bôn Lôi kiếm, một trước một sau hoàn mỹ thay đổi cách thức lưu chuyển thần thông lực trong cơ thể, đạt tới dung hợp bổ sung."
"Khi Bôn Lôi của hắn đạt... thời điểm chưởng rơi lên mặt địch nhân, cùng lúc đó tác động Bách Lý kiếm khí giấu trong cơ thể địch nhân trước kia, vả lại Bách Lý kiếm khí được hắn cải tiến, đã đến cảnh giới kiếm khí vô ngân, lại điều khiển cho tốc độ kiếm ý chậm lại, thuận thế phát ra mười bốn châm, dùng nó để phòng bị."
Thẩm An Tại giải thích lại, Thân Đồ Tiểu Tuyết đứng bên cạnh há hốc mồm, cảm giác đầu óc có chút mơ hồ.
Cái gì cái gì?
Tâm pháp kiếm khí Huyên Môn là cái gì, khí thế Bôn Lôi kiếm là cái gì?
Còn cả Bách Lý kiếm khí kia nữa, cảnh giới Vô Ngân, kiếm ý giảm tốc, mười bốn châm...
Chỉ một cái tát đơn giản như vậy, lại cất giấu rất nhiều đạo lý tối tăm?
Một chiêu này... Cũng quá phức tạp rồi nha?
Đây thật sự là thứ người có thể học được sao?
Mà cũng chính vì kiếm chiêu này gần như không thể học được, cho nên Thẩm An Tại cũng không che giấu suy nghĩ.
Nếu như thật có thể vì ba câu nói này của mình mà hiểu được kiếm pháp này, thì không phải là kỳ tài ngút trời, mẹ nó hoàn toàn không phải Phong Linh Nguyệt Ảnh thì cũng là hồ lô biến, là bật hackl
Không để ý tới ba người khiếp sợ, Thẩm An Tại cười tiến lên, nhẹ nhàng vỗ tay.
"Không sai, xem ra ngươi còn có chút đầu óc, không uổng phí nửa năm qua tìm tòi. Dưới một kiếm này, dù cho địch nhân cao hơn ngươi một đại cảnh giới cũng sẽ nhanh chóng nhụt chí, ngươi cũng có thể tranh thủ cơ hội phản kích đến tuyệt địa."
"Kiếm này, có thể xưng là Thiên giail"
"Sư phụ...
Mộ Dung Thiên mới phát hiện Thẩm An Tại đi đến, sau khi ngây người liền lộ vẻ vui mừng.
Thiên giail
Bôn Lôi Thập Tứ Kiếm mà mình tự sáng tạo này, thế mà lại có tiêu chuẩn Thiên giail
"Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng là Kiếm tiên, dùng bàn tay để thôi động mười bốn đạo kiếm khí này, không sợ người ta mắng ngươi vô sỉ sao?"
Mộ Dung Thiên kinh ngạc: "Không phải sư phụ dạy vậy sao?"
Thẩm An Tại ngây người: "Ta dạy cho ngươi cách tát người khi nào hả?"
"Cái kia... Lân chiến Cổ Thiên hầu lúc trước, ngài dạy ta Bôn Lôi kiếm..."
Mộ Dung Thiên khoa tay múa chân.
Hưu... Vút!
Đương nhiên, hắn không dám đánh sư phụ mình, mà là tay phải lắc lư trước người, sau đó võ vào trên mặt mình.
"Đệ tử chính là nhớ tới sư phụ ngài dạy bảo, mới nghĩ đến biện pháp này, sáng tạo ra Bôn Lôi Thập Tứ Kiếm này."
Khoé miệng Thẩm An Tại giật một cái, đầu đầy hắc tuyến. Con mẹ nó lúc ấy mình cái gì cũng không hiểu, vì giữ hình tượng của bản thân trong lòng tên ngốc này mà thuận miệng lừa gạt.
Không ngờ tên gia hỏa này... Vậy mà hôm nay hắn lại lợi dụng điểm này để sáng tạo ra một môn kiếm thuật Thiên giail
Ừm... Mặc dù dùng chưởng thúc giục, nhưng dẫn phát chính là kiếm khí, tạm xem như là kiếm thuật.
"Đúng vậy, có thể nhớ dạy bảo vi sư, vi sư rất vui mừng, nhưng Bôn Lôi kiếm này của ngươi... còn không bằng gọi là Câm Thiết Ba chưởng kiếm khí đi."
Thẩm An Tại cười nói.
Mộ Dung Thiên vò đầu có chút ngượng ngùng cười hắc hắc.
"Được rồi, ngươi đi theo vi sư đến vườn trúc, vi sư có đồ dạy cho ngươi."
Thẩm An Tại phất tay áo, biến mất tại chỗ.
"Vâng, thưa sư phụ!"
Mộ Dung Thiên gật đầu, bước tới một bước, hóa thành lưu quang lóe lên rồi biến mất.
Nhìn hai người lần lượt biến mất, bất kể là Thân Đồ Tiểu Tuyết hay là Lâm Tiểu Cát đều lộ ra vẻ sùng kính.
Đến vô ảnh đi vô tung, đây chính là cường giả chân chính.
Ba chưởng kiếm khí nhìn như bình thường kia của Mộ Dung sư huynh lại ẩn chứa nhiều huyền diệu như vậy.
Thân Đồ Tiểu Tuyết không khỏi có chút nhụt chí.
Đừng nói tự sáng tạo, nàng ngay cả lòng tin học được cũng không có.
Chỉ riêng cái gì mà Bách Lí kiếm khí, châm pháp gì chứ, muốn học được cũng không biết phải tốn bao nhiêu năm.
Chẳng qua... Điều này cũng chứng minh Mộ Dung sư huynh không hổ danh Kiếm tiên thuộc Thiên Kiêu bảng.
Tư chất ngộ tính như vậy, trong thiên hạ có thể sánh với hắn sợ là không nhiều nhỉ?
"Đi thôi, thời gian không còn sớm, ta dẫn các ngươi đi làm quen một chút, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi đi."
Tiêu Cảnh Tuyết mở miệng nói, mang theo hai người tiếp tục đi loanh quanh trên Thanh Vân phong.
Đồng thời căn dặn nơi nào thì có thể tiến vào, nơi nào không thể tự tiện xông vào.
Tỷ như Dược viên cùng thư phòng, những nơi kia không phải là đệ tử thân truyên thì không cho phép tiến vào.
Hiện giờ Thanh Vân phong càng lúc càng nhiều môn nhân, đến lúc đó còn có đệ tử tạp dịch khác được an bài đến, nên quy củ đương nhiên là phải có.
Có thời gian còn phải thiết lập cấm chế ở những nơi này, phòng ngừa người khác xông vào. ...
"Thời gian còn lại một năm, nếu ngươi đã sáng chế ra kiếm thuật này, hiện tại có thể an tâm ở lại bên trong Đạo phủ tu luyện rồi nhỉ?"
Thẩm An Tại nhìn Mộ Dung Thiên, dò hỏi.
"Huyên Môn Thập Tam châm..."
Bangl
âm thanh gõ trán trong trẻo vang lên.
"Ngươi cơ sở dược đạo không thông, muốn học được châm pháp cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, bây giờ sắp tới thi võ bốn vực, tiểu tử thúi ngươi có hiểu chuyện gì quan trọng hơn hay không."
Nghe sư phụ răn dạy, Mộ Dung Thiên cúi đầu.
Thật ra trong lòng hắn, học xong Huyền Môn Thập Tam châm còn quan trọng hơn so với việc đạt được vị trí thứ nhất trong cuộc thi võ bốn vực.
Nhưng sư phụ rất hy vọng thấy thành tích tốt của mình trên thi võ bốn vực, chuyện luyện châm pháp kia, trước tiên cứ chậm rãi một chút đã. "Nghe theo sư phụ."
Mộ Dung Thiên không tiếp tục quật cường, gật đầu đáp ứng.
Thấy tiểu tử này có thể nghe lời, không nóng nảy bướng bỉnh, Thẩm An Tại nhẹ nhàng gật đầu.
"Vào đi, ở trong đạo phủ, vi sư truyên cho ngươi một bộ bí kíp tâm pháp có thể tương hợp với đạo thể của ngươi, có thể giúp ngươi tăng thực lực trong thời gian ngắn ngủi khi đối địch."
"Đi vào nhanh như vậy sao? Đệ tử còn chưa chuẩn bị xong đâu..."
Thẩm An Tại sững sờ: "Ngươi muốn chuẩn bị gì, bây giờ tranh thủ từng giây, vào sớm một chút, xong việc sớm một chút."
Người trước vò đầu: "Mộc khôi kia chính là có được nhờ ngọc giản Lăng sư tỷ đưa cho, đệ tử muốn đi nói lời cảm ơn với nàng."
"Cảm ơn?"
Thẩm An Tại nhìn hắn một cách kỳ quái: "Cảm ơn là tiện thể, ngươi muốn tìm Lăng sư tỷ của ngươi để luyện tập à?"
"Ha ha, vẫn không gạt được sư phụ." Mộ Dung Thiên cười ngây ngô.
"Tiểu tử thúi, đừng trách vi sư không nhắc ngươi, bình thường luyện kiếm còn chưa tính. Nếu ngươi thực sự tát một cái vào mặt Lăng sư tỷ ngươi, đến lúc đó vi sư có làm thế nào cũng cứu không được ngươi. Ngươi tự cầu nhiều phúc đi."
Thẩm An Tại nhìn hắn đầy ẩn ý.
Mộ Dung Thiên nghe xong ngẩn người, sau đó nhíu mày ảo tưởng.
Trong lúc luyện kiếm... hắn quất Lăng sư tỷ một bạt tay.
Sau đó...
Mình có còn chôn được hay không đây?
Vừa nghĩ đến lúc đó Lăng Phi Sương sẽ ra sao, Mộ Dung Thiên không khỏi rùng mình, bỏ qua ý tưởng này.
Đừng nói là đột phá Càn Khôn cảnh, hắn thậm chí còn có loại ảo giác dù mình đột phá đến Niết Bàn, cũng sẽ bị Lăng sư tỷ treo đánh...
Cái ảo giác này không biết vì sao lại đến, khiến cho hắn có chút nghi hoặc.
Cảnh giới của Lăng sư tỷ cũng không cao nhai...