Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 353 - Chương 353: Thuỷ Tỉnh Lưu Ảnh

Chương 353: Thuỷ tỉnh lưu ảnh Chương 353: Thuỷ tỉnh lưu ảnhChương 353: Thuỷ tỉnh lưu ảnh

Tên của Thiên Nhạc hoàn toàn được Luyện Khí giới nhớ kỹ, vòng kiểm tra thứ hai hôm nay cũng chính thức kết thúc.

Bọn người Đoan Mộc Khung, Nhạn Thu thậm chí còn tiến lên nói chuyện với Thiên Nhạc.

Trong lời nói đều là giao hảo với hắn, chẳng qua những người này đều lão luyện thành tinh, trong chủ đề trò chuyện, không một câu nào đề cập đến thuật luyện khí của hắn.

Chỉ tán gẫu cái gì mà sớm đã nghe được Thẩm phong chủ có phương pháp giáo đồ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, tương lai có ngày nhất định phải tự mình đăng môn bái phỏng các loại.

Những chuyện này, Thiên Nhạc không biết nói gì, phần lớn đều là Tiêu Cảnh Tuyết xã giao.

Thân là Trấn Nam Vương Nữ, tuy không nói là cáo già, nhưng những trường hợp này vẫn có thể đối phó được, lời nói không lọt một giọt nước, cũng không đắc tội ai, nhưng cũng không có biểu lộ là muốn giao hảo với ai.

Đối với biểu hiện của nàng, Long Cửu Cực càng lộ vẻ tán thưởng.

Loại nhận lời như này, hắn là người phiền nhất.

"Được rồi được rồi, các ngươi có chủ ý gì thì cứ tiếp tục che giấu, chờ ngày nào đó nhìn thấy Thẩm tiểu tử lại trò chuyện với hắn đi, đừng giả bộ với hai tiểu bối nữa."

Thấy đám người Nhạn Thu còn chưa nói xong, Long Cửu Cực uống một ngụm rượu, không nhịn được cắt ngang trước mặt.

Tuy trên mặt mấy người có chút lúng túng, nhưng cũng chỉ đành gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi cùng Long Cửu Cực.

"Chậc, lão tửu quỷ này bảo chúng ta tiếp tục ẩn giấu, hắn ngược lại không biết lúc nào có quan hệ tốt như vậy cùng người ta." Nhạn Thu có chút hâm mộ mở miệng.

Trong lúc nói chuyện, hắn hơi nghi ngờ nhìn về phía Tô Lưu Ly và Thiên Cương vẫn luôn ở bên cạnh mà không tỏ vẻ gì.

"Hai vị hôm nay dường như có tâm sự, sao vậy, không có chút hứng thú nào đối với mấy cái cổ pháp này sao?"

Đám người Đoan Mộc Khung, Thác Bạt gia chủ cũng nhìn sang, trong lòng có chút nghi hoặc.

Thiên Cương cười ha hả: "Tuy cổ pháp này hiếm có, nhưng Thiên mỗ tự thấy vô duyên, nên không xen vào những thứ này."

Tô Lưu Ly liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Là tự giác vô duyên, hay là có tính toán khác, trong lòng mọi người đều biết rõ."

Mọi người nhíu mày liếc nhìn nhau, đều trở nên cảnh giác.

Luận về luyện khí, có lẽ Thiên gia không phải là tông môn cường đại nhất, nhưng nếu bàn về thực lực, không thể coi là tiểu gia tộc ở Trung Châu được.

Không nói gia chủ là Xung Hư đỉnh phong, đông đảo trưởng lão cũng không có ai thấp hơn Xung Hư cảnh, nghe đồn đại trưởng lão nhà này càng là cường giả Chân Tổ cảnh.

Nếu bọn họ thật sự cảm thấy hứng thú đối với cổ pháp của tên tiểu tử Thiên Nhạc này, ước chừng sẽ vận dụng chút thủ đoạn khác cũng không chừng.

Huống chi...

Đoan Mộc Khung nhìn thoáng qua gia chủ Thác Bạt gia, ánh mắt lóe lên.

Hắn cũng không cho rằng Thác Bạt gia vẫn luôn bá đạo như vậy tuyệt đối sẽ không để bụng hai tâng cổ pháp này.

Xem ra cần phải nhắc nhở Long Cửu Cực một chút, hai ngày nay phải chú ý tên tiểu tử kia nhiều hơn một chút, nếu không với thủ đoạn của thế lực đại gia tộc này, để cho hắn biến mất trong hư không cũng không phải là việc khó gì.

Theo tin tức mà mình nghe được, vị Thẩm phong chủ kia chính là một kẻ bao che, ai mà chạm vào hắn thì đừng hòng an tâm ngủ. ... "Tiểu sư đệ, hôm nay mệt rồi, ngươi hãy nghỉ ngơi sớm đi. Đợi đại hội ngày mai kết thúc, chúng ta liên về nhà."

Trong đình viện, Tiêu Cảnh Tuyết dịu dàng mở miệng.

Vốn là tới tìm người nhà hắn, thuận tiện hỏi một chút có phương pháp chữa trị Vô Khuyết Hoang Thể hay không, nhưng bây giờ tình huống Thiên gia có biến, còn phải tìm sư phụ thương nghị mới được, không thể tùy tiện làm việc.

"Vâng, thưa sư tỷ."

Thiên Nhạc nhu thuận gật đầu, xoay người rời đi, về sương phòng của mình.

Khi hắn đang chuẩn bị đẩy cửa, thì khẽ ghé mắt, lỗ tai khẽ nhúc nhích.

Tiếng gió nhẹ vang vọng quanh quẩn trong phòng, lật qua lật lại trang sách.

"Cửa sổ không đóng?"

Trong lòng của hắn hơi căng thẳng, rõ ràng nhớ rõ lúc mình đi ra ngoài đã đóng cửa sổ lại.

Nếu là người hầu đi vào, có lẽ sẽ không sơ ý đến như vậy, đến cả cửa sổ cũng không đóng lại.

"Có những người khác tiến vào à?"

Thiên Nhạc nhíu mày, không chút do dự, lúc này liên xoay người rời đi.

Trong phòng Tiêu Cảnh Tuyết.

"Cái gì, phòng của ngươi có người lén vào?"

Nàng nghe được lời Thiên Nhạc nói, sắc mặt khẽ biến, nhíu mày trầm tư.

Là hạng tép riu ngấp nghé cổ pháp của Thiên Nhạ ? Hay là người của Thiên gia?

"Tìm bọn Long lão tiền bối đi."

"Vâng!"

Thiên Nhạc gật đầu.

Rất nhanh, ba người đồng thời đẩy cửa tiến vào sương phòng Thiên Nhạc.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào thuỷ tinh cầu trên bàn.

"Đây là... Thủy tinh Ảnh, ai để lại?"

Ánh mắt Long Cửu Cực chớp lên, tiến lên cầm lấy quả cầu thủy tinh, thôi động.

Một giây sau, màn nước hiện ra.

Bộ dáng thê thảm của Trương Nhất Triết bộc lộ, một đầu trọc bóng lưỡng cười lạnh.

"Tiểu tạp chủng, muốn cứu hắn, giờ Tý một khắc đi vào trong rừng cây nhỏ ngoài thành, nhớ kỹ đừng thông tri cho bất kỳ người nào..."

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết và Long Cửu Cực đồng thời lạnh xuống.

Mà Thiên Nhạc lại hô hấp dồn dập, trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm.

Đao thế cuồng mãnh quanh thân hắn có chút không kìm nén được, như muốn bộc phát ra.

Long Cửu Cực không khỏi nhìn hắn nhiều hơn một chút, trong lòng thâm giật mình.

Đao thế thật mạnh!

Chỉ sợ sắp ngưng tụ thành ý!

Không ngờ Tam đệ tử trẻ tuổi nhất của Thẩm An Tại, vậy mà cũng sắp lĩnh ngộ đao ý!

Kiếm đạo, đao đạo, dược đạo, thậm chí độc đạo và luyện khí...

Thẩm An Tại học hỗn tạp thì thôi, chẳng lẽ còn tinh thông mọi thứ sao?

Rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào?

"Là ta sơ sót, không nghĩ tới những người này vậy mà không từ thủ đoạn như thế, ngay cả Trương đường chủ chỉ bén duyên vài lần cũng dám ra tay!"

Đôi mắt đẹp của Tiêu Cảnh Tuyết tràn ngập hàn ý.

Cũng may trước đây sư phụ không chỉ căn dặn một lần, nếu gặp phải tình huống như vậy tuyệt đối không thể để một người ngu ngốc đi qua, muốn cùng nhau thương lượng.

Bằng không Thiên Nhạc nếu thật sự một mình đi qua, chỉ sợ sẽ lọt vào bẫy người khác.

"Long lão tiền bối, không biết có thể phiền toái..."

"Không cần nhiều lời, chuyện của các ngươi tự nhiên là chuyện của lão nhân ta, Lưu gia này làm việc quá mức bẩn thỉu như thế, hừ!"

Long Cửu Cực hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cũng có chút sát ý.

Trong lòng hắn, việc Lưu gia làm hôm nay, đã đưa lời tuyên án tử hình cho gia tộc bọn họ.

"Phải làm sao bây giờ, Trương đại ca..."

Thiên Nhạc hiếm thấy có chút cấp bách, không biết làm sao nhìn hai người.

"Nếu như hắn nói chỉ dẫn một mình, khẳng định sẽ có chuẩn bị, sẽ không dễ dàng thả người như vậy, cho dù chúng ta âm thầm đi theo, sợ là cũng sẽ bị phát hiện..."

Long Cửu Cực bắt đầu suy nghĩ, cảm thấy có chút khó giải quyết.

Chủ yếu là nhìn trình độ quan tâm của Thiên Nhạc đối với Trương Nhất Triết kia không phải bình thường, nếu không hắn cũng không phải sống chết ngoài ý muốn.

Không phải hắn máu lạnh, cường giả đều có tâm tính như vậy, nếu không sao có thể sống nhiều năm như vậy?

"Tiểu sư đệ, Khôi Lỗi hôm nay ngươi luyện chế còn có thể dùng không?"

Sau khi suy nghĩ, Tiêu Cảnh Tuyết bỗng nhiên mở miệng.

Thiên Nhạc ngẩn ra, sau đó gật đầu rồi phất tay.

Con khôi lỗi lạnh như băng kia hiện lên, hai mắt trống rỗng, không có chút sinh cơ.

"Chuyện này... Muốn dùng khôi lỗi để lấy giả làm thật ư, nhưng khôi lỗi này hiện giờ không có chút linh tính nào, mà nếu như cách khống chế Khôi Sư quá xa thì không biết có xảy ra vấn đề gì không?"

"Long lão tiền bối không cần lo lắng về điểm này."

Tiêu Cảnh Tuyết: "Sư phụ dạy hắn cách chế tạo khôi, chỉ cần linh hôn đủ mạnh thì có thể đi ngao du một cách tùy ý."

Nghe hắn nói vậy, Long Cửu Cực không khỏi kinh ngạc.

Cái này... Có còn là khôi lỗi không?

"Nhưng tu vi của sư đệ ngươi quá yếu, mà lão đầu tử ta lại đang bị thương..."

Ánh mắt hai người cùng nhìn sang Tiêu Cảnh Tuyết.

Người sau nhẹ nhàng gật đầu.

"Chuyện của sư đệ, vẫn là để ta tự mình làm đi.'...
Bình Luận (0)
Comment