Chương 360: Thiên kiêu một thời
Chương 360: Thiên kiêu một thờiChương 360: Thiên kiêu một thời
Xung Hư cảnh tại Thiên Huyền đại lục, đã xem như là cường giả đứng đầu.
Bây giờ cộng thêm bọn người Đoan Mộc Khung, vậy là tụ tập hơn hai mươi tên!
"Các ngươi là người phương nào, dám cả gan cản đường ở đây?"
Gia chủ Thác Bạt gia là người nóng nảy nhất, là người đầu tiên lạnh giọng quát hỏi.
Trong mười ba người, người cầm đầu tiến lên chắp tay, thanh âm trâm thấp.
"Chấp sự thứ mười bảy của Yêu Thần giáo, vãn bối Minh Vũ, bái kiến tiền bối."
Khi hắn và một đám người áo đen ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt, đám người Đoan Mộc Khung đều sững sờ, sắc mặt khẽ biến.
"Minh Vũ, Ngô Lục Xuyên... là các ngươi?!"
Sở dĩ kinh ngạc như thế, không phải bởi vì cái gì khác, đơn giản là vì những người trước mắt này đã từng là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy trên Thiên Kiêu bảng!
Minh Vũ, ba mươi năm trước xếp hạng thứ ba mươi chín trên Thiên Kiêu bảng, một vị đệ tử nội môn đã từng mất tích ở Thần Phù điện, chuyên sử dụng phù pháp.
Ngô Lục Xuyên, ba mươi bảy năm trước xếp hạng thứ sáu mươi hai trên Thiên Kiêu bảng, thiếu tông chủ một độc tông ở Tây Hoang vực.
Không riêng gì bọn họ, mười ba người áo đen trước mắt, đều là thiên tài từng nở rộ hào quang ở Thiên Huyền đại lục.
Sau đó bỗng nhiên biến mất, mọi người vốn cho rằng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn lạc.
Không ngờ hôm nay lại đồng thời xuất hiện tại nơi này!
Hơn nữa xem tình hình... Lực lượng Hoang Vu này rất có thể có quan hệ với bọn họ, kể cả Long Cửu Cực bên kia bỗng nhiên ra tay, cũng chắc chắn có bọn họ ra tay ở trong đó.
Tô Lưu Ly nhìn thoáng qua vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc chân thật của Thiên Cương, nhíu mày.
Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều, chuyện này không có quan hệ gì với hắn?
Không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, gia chủ Thác Bạt gia đã hừ lạnh xông lên trước.
"Đám tiểu bối này, hiện tại không rảnh cằn nhẳn với các ngươi đâu, nhanh nhường đường đi!"
Cơ bắp toàn thân hắn tăng vọt, sau lưng xuất hiện hư ảnh hình người núi sông hội tụ, giống như cự nhân, nâng quyền đập xuống.
Gã áo đen cầm đầu cũng chính là Minh Vũ của Thần Phù điện, tay phải chậm rãi đẩy về phía trước.
Phù quang hội tụ, gió lạnh nổi lên bốn phía thiên địa, có vô số bông tuyết trước bàn tay hắn hội tụ thành chiếc khiên bằng băng.
OanhI
Thác Bạt gia chủ nện một quyền lên băng tinh chi thuẫn, ngược lại chính mình bị chấn lui về sau một bước, mắt lộ ra vẻ kinh nghi.
"Không nghĩ tới tạo nghệ Phong Tuyết phù của ngươi cuối cùng đã đến nước này!"
Minh Vũ mỉm cười, đảo qua mọi người.
"Vãn bối nói, chư vị tiên bối đều đã đến, nếu vội vã rời đi như vậy, vãn bối không khỏi phải đắc tội rồi."
"Ta ngược lại muốn xem xem ngươi đắc tội như thế nào!"
Huyền Vu hừ lạnh một tiếng, sương mù trong tay áo hóa thành một con cự mãng khổng lồ lao vút đi.
Những nơi độc tố cường đại đi qua hình thành một mảng chân không.
So với khí lực của gia chủ Thác Bạt gia thì loại độc này càng khó giải hơn, phàm là chịu, hơn nửa phần thì chính là phiên phức.
Nhưng khi đối mặt với độc mãng, Minh Vũ cũng không kinh hoảng. Ngô Lục Xuyên bên cạnh hắn nhếch miệng cười một tiếng, kéo áo bào đen ra.
Chỗ ngực hắn mọc ra một miệng to như chậu máu che kín răng nanh, giờ phút này miệng lớn mở ra khẽ hút mạnh một cái.
Độc mãng rít lên rồi bị hút vào bên trong, một tia cũng không sót.
"Ma Thôn công!"
Ánh mắt Huyền Vu ngưng tụ, nghiêm túc hẳn lên.
Có lẽ người khác không biết đó là cái gì, nhưng nàng lại có nghe thấy qua.
Đó là độc công do một vị cường giả Tây Hoang vực lưu lại từ rất nhiều năm trước, đã sớm vượt qua Thiên giai, đạt tới Thánh phẩm.
Độc tông của Ngô Lục Xuyên trước đó ở Tây Hoang vực không được coi là đứng đầu, độc công này, hiển nhiên là về sau hắn có được!
"Lực lượng Hoang Vu đã đến, cần phải mau chóng chạy về Cố Tây thành cứu người!"
Nhạn Thu quay đầu nhìn thoáng qua sương mù màu xám mãnh liệt mà đến, lo lắng mở miệng.
Tình huống bây giờ, khó mà cứu được bách tính Cố Tây thành, nhưng bọn họ dù thế nào cũng phải mang vấn bối hậu sinh nhà mình rời đi mới được!
"Cùng nhau ra tay!"
Đoan Mộc Khung dữ tợn hô lên, tiện tay lấy ra hơn mười thanh linh khí Thiên giai.
Ánh mắt Tô Lưu Ly cũng đỏ rực, nắm một cây trường thương trong tay.
"Nếu tiền bối không thức thời, vậy cũng tiết kiệm một chút nói nhảm..."
Ý cười trên mặt Minh Vũ dần dần tán đi, trở nên lạnh thêm vài phần.
"Vãn bối... liền cung tiễn chư vị tiền bối lên đường."
Theo lời hắn nói xong, mười hai người sau lưng đồng thời xuất thủ, triển khai liều mạng chém giết cùng những cường giả thế hệ trước.
Nhưng dù sao gừng càng già càng cay, bọn họ cho dù có thiên phú ngang dọc đến đâu, đối mặt mấy vị cường giả lão làng, cũng chỉ thành hạng giật gấu vá vai.
Chỉ trong chốc lát, đã có một chấp sự bị số lượng lớn linh khí Đoan Mộc Khung huy động bao vây tầng tầng lớp lớp, người sống nhăn răng bị đập chết tươi thành bánh thịt.
Mà Ngô Lục Xuyên cũng bị Huyền Vu bộc phát áp chế lại.
"Thích nuốt, vậy ta cho ngươi nuốt đủ!"
Ánh mắt Huyền Vu lạnh như băng, sương độc phía sau biến thành chín con rắn to dữ tợn vô cùng.
Mà phía trước, sắc mặt Ngô Lục Xuyên tím lên, bụng căng tròn, hiển nhiên đã sắp đến cực hạn.
Duy nhất không tính rơi vào hạ phong, chính là Minh Vũ giao thủ cùng Nhạn Thu.
Chín chuôi linh kiếm sau lưng Nhạn Thu lao lên cao, đều bị phù văn gió tuyết trói lấy.
"Còn không mau cút ngay. Một khi lực lượng hoang vu nuốt chửng cả ta và ngươi, ai cũng không đi được!"
Gia chủ Thác Bạt tộc thấy sương mù đã đến gần, lòng nóng như lửa đốt.
Mà thanh niên đầu gà cường tráng đối chiến với hắn nhếch miệng cười một tiếng, liếm liếm máu bên môi.
"Ngươi không đi được chỉ có các ngươi mà thôi."
Nghe hắn nói, gia chủ Thác Bạt gia cùng với đám người Nhạn Thu đều âm thầm kinh ngạc, dự cảm không tốt bỗng nhiên nổi lên. ...
Nam Quyết Vực, Thanh Vân phong.
"Tiểu tử thúi, mỗi ngày ta đều cho ngươi ôn dưỡng kinh mạch, mấy ngày trước còn chạy tới Dược Vương cốc nhiều ngày như vậy để rèn thân thể cho ngươi, ngươi còn chưa luyện thành chuyển thứ ba Tử Long Biến, có phải lại nhân lúc ta không có ở nhà vụng trộm đi xem sách không?"
Tiếng mắng chửi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vang lên, Thẩm An Tại cầm một cây gậy, trực tiếp quất vào lưng Mộ Dung Thiên, đau đến mức hắn kêu gào.
"Sư phụ, đệ tử sai rồi, đệ tử sai rồi, ngài đừng lấy thứ đó ra mà đánh, mỗi khi đánh đệ tử đều cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung..."
Bên trong không gian Đạo phủ, Mộ Dung Thiên bị quất cho chạy tán loạn khắp nơi, dùng ánh mắt trông mong nhìn trung niên mặc áo trắng trước mắt, chủ yếu là nhìn chằm chằm vào cây gậy trên tay hắn.
Cũng không biết sư phụ kiếm đồ chơi này từ đâu, đánh vào trên người cũng không lưu lại vết thương, nhưng lại vô cùng đau đớn, giống như trực tiếp quất vào linh hồn vậy.
"Tiểu tử thối, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi không biết dụng tâm lương khổ của vi sư!"
Thẩm An Tại đang hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên, giơ Đả Thần tiên đuổi theo.
Đương nhiên hắn vẫn chưa thật sự thúc giục uy lực chân chính của Đả Thần tiên, nếu không cứ giáng một gậy xuống, đừng nói là Mộ Dung Thiên, ngay cả Niết Bàn cũng phải hồn phi phách tán.
Ngay khi hắn đuổi theo Mộ Dung Thiên, xách tai chuẩn bị đánh hắn, bỗng nhiên nhướng mày, giương mắt nhìn về phía xa.
Sinh Tử bài của Cảnh Tuyết đang run nhè nhẹ, như thể sắp có nguy hiểm gì đó phát sinh.
"Tham gia đại hội luyện khí mà còn đến mức nguy hiểm tính mạng sao?"
Thẩm An Tại nhíu mày, chẳng lẽ lão tam đã hiển lộ bản lĩnh luyện khí, bị người khác để mắt tới?
"Sư phụ, làm sao vậy?"
Mộ Dung Thiên thấy biểu cảm của hắn có biến, không khỏi trở nên khẩn trương: "Có phải phía sư muội xảy ra chuyện gì hay không?"
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn, trong tay áo tung lên cuồng phong, trực tiếp ném hắn vào thùng gỗ trong không gian đạo phủ.
Trong đó ánh lửa xuy xuy bốc lên, điên cuồng oanh kích nhục thể của hắn.
"Ôi má ơi, sư phụ, tóc của đệ tử cũng bị đốt mất rồi!"
"Chờ khi vi sư trở vê ngươi mà chưa uống hết thùng Hỏa Nguyên dịch này, ta sẽ thưởng cho ngươi hai thùng."
"Không cần a sư phụ... Đệ tử thật sự không uống nổi nữa rồi!"
Mộ Dung Thiên khóc không ra nước mắt, không còn gì luyến tiếc.
Thứ này ở thế giới bên ngoài một cân có thể so sánh với một kiện Địa giai Linh Khí, Hỏa Nguyên dịch này hôm nay một ngày hắn đã uống tận hai thùng rồi.
"Bớt nói nhảm đi!"
Thẩm An Tại hừ một tiếng, biến mất trong không gian đạo phủ.
Hắn đi ra ngoại giới, cầm tấm Sinh Tử bài đang run rẩy lên, ánh mắt ngưng trọng.
Tên nào ăn gan hùm gan gấu, lại dám động thủ với đồ đệ Thẩm An Tại ta?
Tự tìm cái chết!...