Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 376 - Chương 376: Lần Này Đi Núi Cao Nước Xa

Chương 376: Lần này đi núi cao nước xa Chương 376: Lần này đi núi cao nước xaChương 376: Lần này đi núi cao nước xa

Bóng đêm thâm trầm, pháo hoa tỏa ra hào quang bên dưới màn đêm, sáng lạn diễm lệ.

Trong một gian tiểu viện không tính là xa hoa, nhưng cũng cực kỳ ấm áp.

Một người phụ nữ ngồi trong sân, trên bàn đã có đồ ăn nguội, nhưng vẫn chưa hề động tới.

Rõ ràng chỉ có một người, thế nhưng trên bàn lại bày hai bộ bát đũa.

Nữ tử nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm xa xa, hai tròng mắt thất thần, thì thào tự nói.

"Triết ca, ca đi đâu vậy?"

"Đã nói hàng năm đều sẽ trở về, mỗi tháng đều sẽ viết một phong thư, nhưng đã lâu như vậy rồi, sao ngươi không có chút tin tức nào vậy chứ?”

Đôi mắt nàng ửng hồng, thần sắc tiều tụy.

"Hiểu Ngọc đang chờ ngươi, biết lúc nào ngươi mới về?"

Nữ tử si mê trông chừng, nhìn khói lửa nở rộ trên bầu trời đêm, nghe bên ngoài ồn ào náo động.

Nhưng náo nhiệt khắp thành này, lại làm cho nàng cảm thấy mình có chút không hợp.

Bởi vì người có thể náo nhiệt cùng nàng, đến bây giờ cũng không thể trở về.

Thiên Nhạc đứng trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn nữ tử ngồi ở trước bàn.

Hắn nhìn về phía khôi lỗi bên cạnh, nhưng mà biểu lộ ra vẻ chất phác, mặc dù đã nhận được lệnh của hắn nên đang mỉm cười.

Nhưng trông hắn còn lạnh hơn cả vẻ mặt không biểu cảm, không có chút nhân tính nào.

Tiếp tục như vậy, đừng nói là nữ tử hiểu rõ Trương Nhất Triết kia, dù là người ngoài cũng có thể nhìn ra được.

Rằng, hắn không phải Trương Nhất Triết.

Thiên Nhạc nhẹ giọng thở dài, điểm về phía mi tâm khôi lỗi.

Ngay từ lúc thi triển Luyện Tiên thuật, hắn đã sử thêm ba mươi sáu trọng cổ pháp mà đồng thời luyện chế khôi lỗi này.

Có thể nói, con rối này là tác phẩm dốc hết sở học cả đời của hắn.

"Càn Khôn Hóa Vật, lấy ý niệm của ta, tố linh chi, ngũ cảm đồng sinh, lưỡng tâm quy nhất..."

Theo hắn lẩm bẩm mở miệng, khuôn mặt cứng ngắc của Trương Nhất Triết đã có thêm chút sinh cơ.

Đôi mắt tĩnh mịch kia có được ánh sáng, có thêm thần thái.

Hắn quay đầu nhìn Thiên Nhạc, động tác không còn cứng ngắc nữa.

"Đi đi, Trương đại ca." Thiên Nhạc mặt không biểu cảm, nhẹ giọng mở miệng.

Trương Nhất Triết gật đầu, trên mặt tươi cười sáng lạn, ấm áp.

"Hiểu Ngọc."

Thanh âm quen thuộc chợt xuất hiện khiến nữ tử ngồi phía dưới sững sờ, sau đó đột nhiên quay đầu, ánh mắt run rẩy.

"Triết ca..."

Trương Nhất Triết bay vào đình viện, cười mở lòng.

"Triết cai"

Khi thấy người mình tâm tâm niệm niệm xuất hiện trước mắt, Hiểu Ngọc không cách nào ức chế được tình cảm trong lòng, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc chạy về phía đó.

Dùng sức ôm lấy thân thể quen thuộc lại xa lạ kia, nhỏ giọng khóc.

"Triết ca... Rốt cuộc ngươi đã đi đâu, sao lâu như vậy rồi mà không có phong thư nào?"

Sau khi nức nở, là sự sợ hãi không cách nào ức chế. Hiểu Ngọc nhìn thanh niên mỉm cười trước mặt, run rẩy đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.

"Thật có lỗi, ta... có một số việc trì hoãn, rồi lại quên mất, hôm nay không phải ta đã trở về rồi sao?"

Hiểu Ngọc ngớ người, nhìn hắn một cái, lau sạch nước mắt.

"Triết ca, canh nguội rồi, mau tới ăn cơm đi."

Nàng lôi kéo tay Trương Nhất Triết ngồi xuống bàn, mặt mày hơi thấp.

"Được"

Ngồi xuống bên bàn, Trương Nhất Triết cầm lấy bát đũa, từng miếng từng miếng ăn đã thức ăn đã nguội.

Thấy hắn chậm rãi ăn, ánh mắt Hiểu Ngọc thất thần, hốc mắt cay xè.

"Triết ca, ngươi còn nhớ rõ ngươi đã đồng ý với ta cái gì không?”

Trương Nhất Triết dừng lại rồi nói tiếp.

"Tự nhiên nhớ rõ, ta đã đồng ý đợi khi đột phá đến Địa Linh cảnh, sẽ dẫn ngươi bay một vòng một vòng trên Phục Linh thành, từ bỏ sự vụ Thiết đường, mang ngươi đi khắp giang hồ."

"Cho nên?" Hiểu Ngọc lộ ra mong đợi.

"Cho nên..."

Trương Nhất Triết nhíu nhíu mày, trâm mặc lại.

Hắn không phải Trương Nhất Triết, hắn là Thiên Nhạc.

Hắn cũng không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào, thật sự mang nàng vào Nam ra Bắc sao?

Một người bình thường không có tu vi gì, coi như có thể chịu được màn trời chiếu đất, vạn nhất có nguy hiểm gì, mình có xứng đáng với Trương đại ca không?

"Xin lỗi, Hiểu Ngọc, có lẽ chuyện này còn phải đợi thêm một thời gian nữa, bởi vì..."

Suy nghĩ hồi lâu, Thiên Nhạc vẫn khống chế Trương Nhất Triết lựa chọn tránh đi.

Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị ngón trỏ của Hiểu Ngọc chặn miệng.

Nàng làm một thủ thế chớ có lên tiếng, nhìn về phía khói lửa sáng lạn dưới màn đêm.

"Vậy bây giờ ngươi có thể mang ta bay một vòng không?"

Hiểu Ngọc đưa tay, nhìn ánh trăng lộ ra từ kẽ ngón tay, ánh mắt hướng tới thiên khung.

"Lần đầu tiên quen biết ngươi, cũng là dưới ánh trăng như vậy..."

"Được."

Trương Nhất Triết không do dự buông bát đũa xuống, nắm lấy tay nàng.

Bước ra một bước, linh nguyên phun trào.

Hắn dắt Hiểu Ngọc, bước từng bước trên không trung.

Gió đêm thổi vào mặt, lần đầu bay khiến Hiểu Ngọc câu nệ, kích động như vậy.

Nàng bất giác giang hai tay ôm chặt lấy cổ Trương Nhất Triết, cả người đều dán sát vào người hắn.

Cho dù chỉ là từng bước một lên, nhưng vẫn làm cho tiểu nữ tử không từng thấy qua sự đời thể diện hoa dung thất sắc.

"Chậm lại, Triết ca, ta sợ ngã!"

"Không sao đâu, ngươi cứ buông tay, sẽ không có ngã đâu."

Trương Nhất Triết mỉm cười đáp lại.

Có hắn nói, Hiểu Ngọc mới chậm rãi buông tay, cẩn thận bước về phía trước.

Khi phát hiện mình có thể bước trên không trung như giẫm trên đất bằng thì nàng vô cùng vui mừng.

Nhìn tiểu viện phía dưới đã biến thành chấm đen, nhìn người đi lại trên đường giống như bây kiến, nàng nở nụ cười.

"Hiểu Ngọc, ngươi nhìn pháo hoa kia, có phải rất đẹp không?" Trương Nhất Triết chỉ vào pháo hoa khổng lồ ở phương xa, bao quát toàn bộ Phục Linh thành, mở miệng cười nói.

"Đẹp mắt lắm..."

Hiểu Ngọc nhìn bên sườn mặt hắn, con ngươi không biết từ lúc nào đã tràn ngập ánh châu quang.

"Ngươi làm sao vậy?”

Phát giác được nữ tử bên cạnh có điều gì đó không đúng, Trương Nhất Triết nhíu mày quay đầu lại.

Người kia vội nhấp nháy ngửa đầu, lộ ra một nụ cười, nhìn về phía mặt trăng.

"Triết ca, ngươi xem, ánh trăng tối nay thật sáng..."

Ngõ nhỏ phía dưới, Thiên Nhạc ngồi dưới mái che, im lặng nhìn bát bể ở góc tường.

Mãi tới tận khi trăng sáng sắp khuất, đến nửa đêm sau, Hiểu Ngọc mới lưu luyến không rời bảo Trương Nhất Triết buông nàng xuống.

"Triết ca, nhanh như vậy đã phải đi rồi sao, không ở lại thêm vài ngày sao?"

Ngoài cửa viện, hai mắt Hiểu Ngọc lưu luyến, không nỡ mà mở miệng.

"Không được, chờ lần sau, có thời gian ta trở lại gặp ngươi."

Trương Nhất Triết cười cười.

Nhìn hai gò má quen thuộc, nụ cười quen thuộc, hốc mắt Hiểu Ngọc ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Lần này đi núi cao nước xa, không biết ngày nào gặp lại, hi vọng quân ngàn vạn trân trọng..."

"Ngươi cũng vậy, trân trọng." Trương Nhất Triết cười gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Nàng nhìn theo thanh niên từng bước đi xa, biến mất ở cuối ngã tư đường, ánh mắt thất thần, thì thào mở miệng.

"Cảm ơn.'...
Bình Luận (0)
Comment