Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 438 - Chương 438: Người Ngốc Có Phúc Của Người Ngốc

Chương 438: Người ngốc có phúc của người ngốc Chương 438: Người ngốc có phúc của người ngốcChương 438: Người ngốc có phúc của người ngốc

Nghe Lăng Phi Sương nói, trong lòng Tiêu Cảnh Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi rối rắm.

"Vì sao, Liễu sư thúc không ở đây mấy ngày, ngươi không phải đều ăn ở Thanh Vân phong sao, đi ăn ở nhà của †a cũng như vậy!"

Mộ Dung Thiên sững sờ, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Lăng Phi Sương nhìn hắn, lại nhìn Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh.

Sau cùng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Mộ Dung Thiên, nhẹ giọng nói ra một chữ rồi quay người rời đi.

"Ngu."

Mộ Dung Thiên kinh ngạc, vẻ mặt khó hiểu: "Ta lại làm gì à, sao lại mắng ta ngu thế?"

Nhìn dáng vẻ vô tội của hắn, Tiêu Cảnh Tuyết lườm hắn một cái cũng không nói gì.

Người trước vò đầu, buồn bực không thôi.

"Ta còn không phải là vì lo Lăng sư tỷ một mình ở Thanh Loan phong, Liễu sư thúc cũng không có ở đây, không có ai sợ nàng ăn cơm một mình sẽ buồn chán sao..."

"Tuy rằng tính tình sư tỷ thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng thực ra nàng rất sợ một mình, chính là ngoài miệng không nói gì, khi ta có thời điểm không đi tìm nàng luyện kiếm, nàng liền tới tìm ta, còn mạnh miệng nói muốn đánh †a nên mới tới tìm ta..."

Nghe hắn lẩm bẩm, Tiêu Cảnh Tuyết khẽ giật mình, giương mắt nhìn lên.

Dưới ánh chiều tà, áo trắng trong trẻo nhưng lạnh lùng nghênh đón ánh nắng chiều đi trên sơn đạo, nương theo bóng cây râm mát dần đi xa.

Bước chân nàng chậm chạp vững vàng, vẫn như thường ngày.

Chỉ có cái bóng lung lay như ráng chiêu kéo mạnh, hơi lộ vẻ cô độc.

"Lăng sư tỷ, chờ đãi"

Lăng Phi Sương dừng lại, thần sắc ngẩn ra, sau đó quay đầu lại.

Tiêu Cảnh Tuyết đi ra, dịu dàng vẫy tay với nàng.

"Cùng đi ăn đi, thêm một người cũng náo nhiệt một chút, huống hồ ngươi giúp sư huynh tu kiếm, hắn dù sao cũng phải mời ngươi ăn cơm đúng không?"

Lăng Phi Sương nhìn nàng, lông mi khẽ run, cuối cùng nhìn thanh niên áo đen của trong phòng đuổi theo ra, vẻ mặt buồn bực nhìn mình, nhàn nhạt cười.

Khuôn mặt thanh lãnh nở nụ cười, như băng tuyết tan rã, khiến vạn vật thất sắc.

"Được.....

Buổi chiều, trong đại điện Mộ Dung gia.

Nhìn hai nữ nhân cùng ngồi nói chuyện phiếm trên bàn, khí chất hoàn toàn khác nhau, Mộ Dung Vân Lỗi yên lặng kéo Mộ Dung Thiên đi sang một bên.

"Cha, làm gì đó, con vất vả trở về một chuyến, để con ngồi một lát được không ạ?"

"Còn có, tấm thẻ bài trước cửa của ngươi có thể rút lại hay không?!"

Mộ Dung Thiên phiên muộn: "Sư phụ nói phải làm việc khiêm tốn, tấm thẻ bài mà ngươi treo ở cửa là "Đại An Kiếm tiên Mộ Dung Thiên Môn" là có ý gì, không sợ kẻ thù sao!"

"Khặc khặc khặc, chúng ta ở ngay dưới chân Linh Phù sơn, có Thẩm Phong chủ tọa trấn, sợ gì. Sau khi tấm thẻ bài dựng thẳng lên, Dược phường nhà chúng ta ngày ngày người đông kín người hết chỗ, tiền kiếm được trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn so với năm ngoái đấy!"

"Ta đều nói với cô nương Tiểu Tuyết trong núi kia, đến lúc đó hợp tác cùng Thân Đồ gia, mở một hệ thống Kiếm Tiên dược các."

Mộ Dung Vân Lỗi khoát tay áo, thuận miệng trả lời, sau đó ánh mắt lại rơi xuống trên người hai nữ nhân đang trò chuyện với nhau trên bàn, cười có chút mịt mờ.

"Tiểu tử cóc nhà ngươi rất có tiền đồ nha, một thời gian ngắn không gặp, giải quyết được hai?"

Mộ Dung Thiên cười khổ: "Cha, cha nói nhỉ tử như vậy sao, sư muội cũng nói với con rồi, cóc là mắng chửi người, trước kia cha gạt con cóc là người đại biểu cho có chí hướng..."

Hắn sờ sờ mông, tựa hồ hồi tưởng đến chuyện gì, bất mãn nói thầm.

"Làm ta bị sư phụ đuổi theo đánh cả đêm..."

"Ý của ngươi là gì, Thẩm phong chủ quất ngươi làm gì?"

"Ta khen hắn có chí hướng rộng lớn, cũng muốn ăn thịt thiên nga..."

Mộ Dung Vân Lỗi rụt người về phía sau, vẻ mặt cổ quái nhìn nhi tử nhà mình.

Nên nói mới nói, tiểu tử này thật có chút ngốc, mắng sư phụ nhà mình là loại người như con cóc mà cũng làm được.

Tướng mạo từ khi còn nhỏ đã rất tuấn tú, chỉ là đoán chừng khi còn bé bị kẹp đầu ở cửa để lại di chứng, chỉ số thông minh quá ngắn.

"Đừng nói cái này, hai cô nương này, ngươi xác định tương lai sẽ không cãi nhau?”

Mộ Dung Vân Lỗi xích lại gần vài phần, nhìn bàn ăn bên kia, hạ thấp giọng nói.

"Quận chúa ngược lại còn tốt, tính tình mềm mại, tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng vị sư tỷ bên cạnh kia của ngươi thoạt nhìn có chút người khác chớ gân, lạnh như băng, sợ là về sau sẽ đánh ngươi đó..."

"Trước kia ta bị nàng ấy đánh cũng không ít..."

Mộ Dung Thiên thì thâm một câu, sau đó nhớ tới cái gì, nhìn về phía cha mình nghiêm trang nói: "Cha, các nàng cũng là võ giả, có thể nghe thấy cha nói chuyện, cha xong rồi, cha nói xấu sư tỷ, lát nữa cẩn thận bị đánh."

Mộ Dung Vân Lỗi sững sờ, sau đó nhìn về phía bên kia, vẻ mặt lúm đồng tiền.

Người trước vừa lộ ra biểu lộ hả hê, sau đó liên trừng lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ.

Chỉ thấy Lăng Phi Sương ghé mắt nhìn nhưng không thấy có chút nào lạnh lùng, mà lộ ra một nụ cười ôn nhu gật đầu.

Thần thái như vậy, khác rất lớn với nàng trước kia, thậm chí thoạt nhìn có chút câu nệ.

"Bá phụ, con không nghe thấy, không có việc gì."

Vẻ mặt Tiêu Cảnh Tuyết quái lạ, khóe miệng Mộ Dung Thiên giật giật.

Hay cho một câu giấu đầu lòi đuôi...

"Ha, ha, cái kia, cái này... cái này, ta đi xuống bếp thúc giục thức ăn."

Mộ Dung Vân Lỗi đẩy Mộ Dung Thiên một cái, sau đó liền chạy ra ngoài.

Người sau vò đầu, đang định ngồi xuống bàn thì Lăng Phi Sương đột nhiên duõi chân đá văng ghế.

Mộ Dung Thiên cắm đầu đứng tấn, vững vàng dừng giữa không trung, nhếch miệng cười một tiếng.

"Ôi chao, sư tỷ, dù sao ta cũng là Kiếm tiên, đạp ghế loại mánh khoé này cũng quá trẻ con đi à?"

"Thật sao?"

Vừa rồi Lăng Phi Sương còn mỉm cười với Mộ Dung Vân Lỗi, sau khi người kia rời đi, sắc mặt lập tức trở nên trong trẻo lạnh lùng, một cước đá vào bắp chân sau Mộ Dung Thiên, dưới sự vận chuyển đạo ý Kính Hoa Thủy Nguyệt khiến người ta hoảng hốt.

Bốp!

Mộ Dung Thiên không hề phòng bị, chúi một tư thế chó cạp phân.

"Cái gì, ta hảo tâm gọi sư tỷ ngươi đến ăn cơm, sao còn đạp ta..."

Mộ Dung Thiên buồn bực.

Ở bên cạnh, Tiêu Cảnh Tuyết hé miệng cười khúc khích, đứng dậy đỡ hắn ngồi dậy ghế.

"Sư huynh đần, ai bảo huynh nói với bá phụ là sư tỷ trước kia thường xuyên đánh huynh?" Mộ Dung Thiên sững sờ, không rõ mình nói câu này đắc tội Lăng sư tỷ ở chỗ nào.

Nhìn hắn một bộ não tàn, Lăng Phi Sương lắc đầu, giọng nói lành lạnh.

"Người ngốc có phúc của người ngốc."

Tiêu Cảnh Tuyết ngồi xuống bên cạnh, rất tán thành gật đầu, rất tán nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên.

Chỉ có người ngồi giữa hai nàng là một mặt kinh ngạc, hai mặt nghi vấn, ba mặt ngơ ngác không biết làm sao.

Khu nhà bếp.

"Nhanh lên, hôm nay hãy nâng tâm hương vị của món ăn cao nhất, đừng lười biếng với ta."

"Bên kia, làm cái gì đấy, mổ cá lẹ lên!"

"Đúng rồi, tên bên kia, đi đặt cho ta một nhóm đồ trang sức trở về, loại đắt nhất... mà thôi, ánh mắt của các ngươi không đáng tin cậy, ta tự mình đi."

Một đám người khổ không thể tả, dưới yêu cầu gần như hà khắc của gia chủ, áp lực của bọn họ không thể nói là không lớn.

Vừa đi ra khỏi cửa hàng trang sức lớn nhất ở Phục Linh thành, Mộ Dung Vân Lỗi vừa cười không khép lại được, vừa nói thầm.

"Tiểu tử thúi, cũng không sớm thông báo một tiếng, ta cũng đi phường vải mới đặt một bộ xiêm y mới phải..."

Vừa mắng, trên mặt hắn lại không ngăn được tự hào cùng vui mừng.

Bây giờ đi ra đường, ai mà không biết Đại An Kiếm tiên Mộ Dung Thiên đâu?

Tên tiểu tử cóc độc thân này rốt cuộc cũng có tiền đồ.......
Bình Luận (0)
Comment