Đồ Nhi Chớ Hoảng Đã Có Vi Sư ! (Dịch)

Chương 674 - Chương 674: Huyết Tế Chỉ Lộ Sắp Mở

Chương 674: Huyết Tế chỉ Lộ sắp mở Chương 674: Huyết Tế chỉ Lộ sắp mởChương 674: Huyết Tế chỉ Lộ sắp mở

Cho đến khi thần hồn của lão bà bị hút vào trong ống tay áo, hóa thành hư vô giữa vô số vòng xoay nhật nguyệt tỉnh tú, nàng vẫn không thể hiểu được.

Tại sao trung niên áo trắng kia lại có nhiều thủ đoạn như vậy.

Cùng với cái chết của nàng và Cốt Tiên lão quái, mưa càng lúc càng lớn.

Làm ướt áo bào và tóc của Thẩm An Tại nhưng không thể khiến hắn mở mắt.

"Phụt...'

Cho đến khi phía trước, vô số cây xanh tan biến, thanh niên đạo sĩ kia cuối cùng cũng phun ra máu tươi, như một đường cong rơi xuống chân trời.

Hắn mới giơ tay lên, gió trong lành nâng đỡ, đồng thời dùng đầu ngón tay liên tục điểm.

Mười ba cây kim gió đâm vào mạch máu tim của hắn, coi như ổn định được mạch tim của hắn.

Bấy nhiêu năm nay, tinh thần và thể xác của hắn đã căng thẳng đến cực độ, không chết đã là một điều kỳ diệu.

"Bách Lý huynh."

“Tới đây."

Bách Lý Nhất Kiếm tiến lên, tiếp nhận cơ thể của Đông Phương Thanh Mộc, bắt đầu dùng sức mạnh cực đạo trong cơ thể mình để giúp hắn chữa thương.

Thẩm An Tại chỉ là nhục thân Cực cảnh nên không có sức mạnh cực đạo này, chỉ có thể do hắn làm.

Trong lúc hai người chữa thương, hắn đã xòe lòng bàn tay ra.

Một hạt giống màu máu nằm im lìm.

Phía trước, nơi Cốt Tiên lão quái và lão bà chết, vô số khí huyết xông lên trời, điên cuồng tràn về phía hạt giống Linh mộc.

Có lẽ là có sự gia nhập của huyết nhục Bất Hủ, mà bằng mắt thường có thể thấy được, trên bê mặt hạt giống này xuất hiện từng đường vân màu máu, bên trong run rẩy.

Như thể có thứ gì đó sắp phá vỡ từ bên trong.

Thẩm An Tại hít một hơi thật sâu, từ từ đặt hạt giống này vào trong hư không.

Bên kia, Đông Phương Thanh Mộc cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn nhìn vết máu đầy người mình, cùng với những vết sẹo khắp người, không khỏi bật cười.

"Đạo gia bây giờ chắc thảm lắm nhỉ?"

Thẩm An Tại nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tàn tạ là gì chứ, nếu thật sự muốn nói là tàn tạ.

Đại khái là hắn là sư phụ này, cho đến bây giờ vẫn chưa thể thực sự nói chuyện với ba đệ tử của mình.

"Hắn bắt ngươi mà không giết ngươi, là vì cái gì?"

Thẩm An Tại mở miệng hỏi.

"Wì cái gì..."

Đông Phương Thanh Mộc nằm trong lòng Bách Lý Nhất Kiếm, nhìn bầu trời màu máu này, lẩm bẩm nói.

"Chỉ muốn tìm bọn Vu Chính Nguyên mà thôi."

"Bởi vì chỉ cần tìm được bọn họ, nhất định có thể tìm được mảnh vỡ Vạn Giới bi, có thể giúp bọn họ nâng cao tu vi."

"Cho nên ngươi biết nhóm Chính Nguyên ở đâu?"

Ánh mắt Thẩm An Tại căng thẳng.

Người trước cười khổ lắc đầu: "Nếu tiểu đạo biết thì đã nói ra từ lâu rồi, cần gì phải chịu sự giày vò này?"

Mặc dù hắn nói vậy nhưng Thẩm An Tại lại biết, hắn chắc chắn biết một số chuyện, nếu không thì Cốt Tiên lão quái không thể bắt hắn.

Nói như vậy...

Là vì không tin mình.

Còn tại sao không tin, chắc cũng không cần phải nói nhiều.

Thẩm An Tại cũng không truy hỏi gì thêm, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào hạt giống Linh mộc đã bén rễ trong hư không.

Không còn quan trọng nữa, hắn không muốn biết gì nữa, hắn chỉ muốn biết đồ đệ của mình ở đâu, có bình an không.

Đông Phương Thanh Mộc nhìn hắn, đáy mắt lóe lên vẻ khác thường, không biết đang nghĩ gì.

Hắn không rõ, cho nên không dám nói gì, nói nhiều sẽ sai nhiều.

Hơn nữa, hiện giờ...

Vô số đôi mắt đang cách xa ngàn dặm vạn dặm nhìn chằm chằm bên này, hắn chỉ cần nói ra thì vấn đề sẽ thành lớn....

Thiên Ma tộc, trên vách núi tối tăm.

Huyết Ma tiên quân nhìn xa xăm, không ai biết hắn đang nhìn cái gì.

"Gia gia, ngươi đang chờ gì vậy, từ khi Thẩm An Tại và Kiếm Yêu tôn bắt đầu đại khai sát giới ở Ma vực, ngươi đã đứng đó nhìn rất lâu rồi."

Hồng Đào bĩu môi, mở miệng vô cùng nghi hoặc.

"Chờ cái gì..."

Huyết Ma tiên quân hít một hơi, ánh mắt mơ hồ.

"Cửu Vực chi Cảnh, Thiên Đạo bi hữu hạn, người có thể xưng đế hữu hạn, tất cả mọi người đều đang chờ Đế giả ngã xuống, đều muốn mình trở thành vị Đế giả vô thượng kia, nếu như trước kia, ta có lẽ cũng sẽ chờ một cơ hội như vậy."

Ánh mắt hắn lóe lên, như thể nhớ lại chuyện gì đó không tốt.

"Vậy bây giờ thì sao?" Hồng Đào hỏi.

"Không cần nữa."

Huyết Ma tiên quân quay đầu, dịu dàng xoa đầu nàng.

"Bây giờ có Tiểu Hồng Đào rồi, gia gia không muốn đi."

Hồng Đào hơi sửng sốt, có chút không dám tin.

Gia gia đang... sợ chết sao?

Chẳng lẽ sẽ có Đại đế ra tay?

Mà nếu không phải Đại đế ra tay thì ai có thể khiến gia gia nói ra lời như vậy?

Bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hồng Đào cũng nhìn sang nhưng lại không thấy gì cả.

Cùng lúc đó, trên không trung chín đại tinh vực, hàng chục bóng đen xuất hiện, bọn họ vô cùng to lớn, vô số thế giới dưới mắt bọn họ, giống như bụi bặm nhỏ bé.

Mỗi một bóng đen, đều mang theo uy áp đế giả như Thiên Đạo.

Bọn họ đang trò chuyện.

"Sắp xuất hiện rồi, đây là cơ hội duy nhất."

"Có Mộ Dung Thiên ở đó, chúng ta có cướp được không?"

"Hắn không thể còn sống được, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn sớm đã kiệt sức mà chết rồi."

"Bất kể kết quả như thế nào, chúng ta đều không thể bỏ lỡ cơ hội này nữa."

Mọi người nói qua nói lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều xuyên qua biển sao xa xôi, rơi vào hạt giống Linh mộc đang dần bén rễ nảy mầm trong hư không.

Cùng lúc đó.

Trong một tòa trúc lâu.

"Hứa tiền bối, Hứa tiền bối!"

Bách Lý Tiểu Hàn đứng trong sân cao giọng gọi nhưng mãi không nghe thấy tiếng đáp lại.

Hắn cau mày, thò đầu nhìn vào bên trong nhưng không thấy bóng dáng của đối phương.

Sân đầy bụi, dường như đối phương đã rời đi từ rất lâu rồi.

"Lạ thật, nhóm Kiếm thúc không phải không cho hắn đi theo sao?"

Bách Lý Tiểu Hàn gãi đầu, có chút nghi hoặc lui đi. ...

Ở một hư không không xác định khác.

Nơi này một mảnh tối tăm, ánh sáng duy nhất, có lẽ chính là đom đóm bay khắp nơi.

Nơi này, có không ít người đang ngồi.

Người đứng đầu là một trung niên trâm ổn với khuôn mặt già nua, toàn thân tỏa ra ánh sáng phù văn.

Bên trái, là một nữ tử có khuôn mặt dịu dàng, khí chất ôn nhu.

Bên phải cũng là một nữ tử nhưng khác biệt là nàng trông lạnh lùng hơn một chút.

Không phải ai khác, chính là ba người Vu Chính Nguyên, Lăng Phi Sương, Tiêu Cảnh Tuyết.

"Hơi thở của Huyết Tế chỉ Lộ... xuất hiện rồi."

Vu Chính Nguyên từ từ mở mắt, trong mắt lóe lên vẻ mệt mỏi.

"Có phải sư phụ đã trở về rồi không?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết hơi động.

"Sư thúc đã nói hắn đã chết rồi, đừng bao giờ tin hắn, chúng ta phải dựa vào chính mình, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể cứu được Thiên Nhạc, cứu được Mộ Dung Thiên."

Vu Chính Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.

Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết thoáng hiện vẻ thất vọng, chậm rãi cúi đầu, nhìn trái tim đẫm máu trên tay mình.

Mặc dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng nó vẫn được một sức mạnh đặc biệt bảo vệ, đang đập.

Còn Lăng Phi Sương, nàng cũng rất cẩn thận nâng niu một ấn kiếm màu trắng trên tay, luôn duy trì độ sáng của ấn kiếm, không để nó tiêu tan.

"Sư huynh, nhưng vết thương của người..."

Hai người nhìn Vụ Chính Nguyên, đều có chút lo lắng.

"Không sao, Mộ Dung sư đệ đã nhiều lần trở thành hiện thân của kỳ tích như vậy, cũng nên đến lượt ta rồi chứ."

Vu Chính Nguyên mỉm cười, nhìn về phía xa.

"Chỉ là mấy chục vị Đại đế thôi, Vu Chính Nguyên ta không sợ."
Bình Luận (0)
Comment