Chương 69: Sư phụ, tên trộm kia vẫn còn nguyên tắc
Chương 69: Sư phụ, tên trộm kia vẫn còn nguyên tắcChương 69: Sư phụ, tên trộm kia vẫn còn nguyên tắc
"Không biết đan dược này có thể khiến tiểu tử kia lĩnh ngộ Vô Song kiếm quyết được không?"
Thẩm An Tại sờ cằm.
Chỉ có thành công lĩnh ngộ được kiếm tâm của Vô Song kiếm quyết, kiếm quyết mới xem như đã chân chính tiến giai. Một thân linh nguyên hóa thành kiếm nguyên sắc bén, cực kỳ cường đại!
Ngoại trừ Ngộ Đạo đan ra, hệ thống còn thưởng cho đan phương của Ngộ Đạo đan.
Bao gồm từ ngũ phẩm đến thất phẩm, dược liệu sử dụng cũng không giống nhau, càng lên cao càng trân quý hiếm có.
"Tới rồi, tới khâu kích thích khẩn trương nhất rồi!"
Sau khi xem xong những phần thưởng kia, Thẩm An Tại lại mở ra vòng quay rút thưởng, có chút chờ mong lần này có thể rút được thứ gì tốt.
"Hệ thống, rút thưởng!" Thẩm An Tại thầm hô.
[Háo hức muốn chết đến vậy sao?]
Theo vòng quay rút thưởng lóe lên quang mang, Thẩm An Tại lại một lần nữa trơ mắt nhìn từng đạo ánh sáng vàng kim đi qua, sự hồi hộp đụng nóc.
Cuối cùng, sau khi xẹt qua ánh sáng vàng kim một lần nữa, kim đồng hồ dừng trên một chùm sáng màu tím.
"Phù, vật phẩm hi hữu, miễn cưỡng không lỗ."
Hắn thở hắt ra một hơi, chỉ cần không phải vô dụng là tốt rồi.
Ví dụ như cây gậy mèo vô dụng kia...
[Chúc mừng kí chủ thu được vật phẩm hi hữu —— Động Thiên linh nhãn]
Động Thiên linh nhãn: có thể nhìn xuyên qua ngàn vạn cấm chế trận pháp, khám phá nhược điểm, hiểu rõ căn nguyên.
Trâm An khẽ giật mình.
Uy, rút trúng mắt thần có thể phá giải phù trận?
Thứ này mới mẻ nè, nhưng dùng làm sao đây?
Chẳng lẽ là móc con mắt hiện có của mình ra, sau đó thay thế vào?
[Ký chủ không cần lo lắng, cũng không phải là cấy mắt mới, mà là di dời lực lượng trong linh nhãn]
Nghe đáp án này, Thẩm An Tại thở phào một hơi, trực tiếp lựa chọn thay đổi.
Theo một trận cảm giác huyền diệu truyền đến, hai mắt của hắn vô cùng thanh lương, trong giây phút ngắn ngủi đó hắn mất đi thị giác, lâm vào trong một vùng bóng tối.
"Phong chủ, linh dược được phân chia xong rồi."
Giọng nói nhu nhược của Tiêu Cảnh Tuyết vang lên, nàng giơ tay lau mồ hôi, thân sắc có chút mệt mỏi.
Hai mắt Thẩm An Tại lại khôi phục ánh sáng, quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn qua, cả người lập tức trợn tròn mắt.
Trong mắt hắn, Tiêu Cảnh Tuyết đứng trước bếp lò, tuyết nhuộm da thịt, trời vẽ dáng người.
Nhưng hình ảnh như bị ngăn cách bởi một tâng sương mù, nhìn không rõ lắm.
Thẩm An Tại kịp phản ứng, thừa dịp hiệu quả linh nhãn chưa phát huy hoàn toàn, hắn lập tức nhắm mắt lại, âm thâm toát mồ hôi.
Tội lỗi quá, đây chính là đệ tử của mình, không thể nhìn!
Nhìn xong hắn có thể biến thành cầm thú!
"Phong chủ?" Thấy hắn không trả lời, Tiêu Cảnh Tuyết nghi hoặc nghiêng đầu, áo trắng thắng tuyết.
Thiếu nữ mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng dáng người lại vô cùng tốt, bình thường áo có bào rộng thùng thình bao phủ nên cũng không ai phát hiện ra.
"Không... Không có việc gì."
Ánh mắt Thẩm An Tại né tránh nàng, xua tay nói: 'Cảnh Tuyết à, tối nay ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, lần sau lại đến chỗ ta luyện đan."
Tuy rằng khó hiểu vì sao vừa rồi Phong chủ bỗng nhiên có chút quân bách, nhưng tính cách Tiêu Cảnh Tuyết nhu thuận nhu nhược, hơn nữa dọc theo đường đi đều đang giúp Mộ Dung Thiên điều trị thương thế, vốn đã hơi mệt mỏi.
Giờ phút này nghe hắn nói vậy, cũng không xoắn xuýt, hơi hành lễ rồi lui xuống.
Đợi nàng đi rồi, Thẩm An Tại mới hít mạnh một hơi.
Con mẹ nó, nhìn xuyên thấu!
Tim hắn đập thình thịch, có chút kích thích, có chút hồi hộp.
Một chiêu vừa rồi, hắn tuyệt đối không phải cố ý!
"Hệ thống, chuyện gì xảy ra, không phải nói khám phá phù trận sao, làm sao còn có thể nhìn thấu?"
[Động Thiên linh nhãn có thể khám phá ngàn vạn phù trận, quần áo mà thôi, ký chủ kỳ quái cái gì?]
Giọng nói của hệ thống có chút khinh thường.
"Thế mà là mà thôi đó hả?"
Thẩm An Tại thầm hô to hai chữ đậu má.
Đây là thần kỹ đó, nếu như đặt ở kiếp trước, hắn hoàn toàn có thể được giống thần hào trong tiểu thuyết đô thị!
Dựa vào sự thấu thị mà kiếm được 500 tỷ, từ nay về sau cưới bạch phú mỹ, bước lên đỉnh nhân sinh!
[Túc chủ đừng ảo tưởng, linh nhãn tuy mạnh, cũng phải có thực lực mới thôi động được]
[Ký chủ chỉ là Đoán Thể cảnh, mỗi lần nhiều nhất có thể kiên trì năm giây, lại không thể sử dụng liên tục nhiều lần, nếu không sẽ có nguy cơ bị mù]
Rất nhanh, hệ thống lại giội cho hắn một chậu nước lạnh.
Một chiêu vừa rồi, là bởi vì lân đầu thu được linh nhãn, còn chưa ổn định nên mới phát động.
Về sau muốn dùng phải dựa vào chính hắn tự khống chế.
Vả lại nhiều nhất năm giây, dùng nhiều quá thì thậm chí sẽ bị mù.
Thẩm An Tại nghe giải thích xong cũng âm thầm thở dài, có chút tiếc hận.
Xem ra mặc dù thu được thần kỹ, nhưng có hạn chế, cũng không thể mỗi ngày đều quan sát bí mật nhỏ của các trưởng lão dung mạo xinh đẹp trên Linh Phù sơn.
Khụ khu...
Hắn sao có thể là loại dâm tặc biến thái vô sỉ chứ, hắn tuyệt đối không định dùng linh nhãn để làm chuyện xấu xa như vậy nhai
Lắc đầu, Thẩm An Tại không nghĩ nhiều nữa, ngược lại, hắn bắt đầu cầm dụng cụ nấu nướng để...
Ừm, luyện đan!...
Sáng sớm hôm sau khi nhìn thấy sư phụ đội hai con mắt gấu trúc, bưng một nồi lớn dược dịch xanh mơn mởn, vẻ mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy cảm động.
[Độ sùng bái +2]
Thẩm An Tại vẫn còn cảm thấy tiều tụy, không có tâm tư để quan tâm chuyện này.
Sau khi đưa dược dịch đến, hắn mở miệng dặn dò.
"Dưỡng Tâm đan này là số lượng mười ngày, mỗi lần ngươi dùng một bát, chia ra ba lân để uống, không uống lúc bụng đói... "Nhớ kỹ chưa?"
"Vâng, sư phụ, đệ tử đã nhớ kỹ!"
Mộ Dung Thiên gật đầu như gà con mổ thóc.
"Được rồi, chờ thương thế ngươi khôi phục, vi sư sẽ thay ngươi luyện chế một ít Ngộ Đạo đan, giúp ngươi lĩnh ngộ Vô Song kiếm tâm, ngưng tụ hoàn toàn kiếm ý."
Thẩm An Tại khoát tay, đồng thời sờ cằm suy nghĩ.
Từ đó đến nay đã khoảng một tháng, linh dược trong mười mẫu Dược điền sau núi của mình hẳn là đều đã tốt tươi kinh người rồi nhỉ?
Đan dược cần cho Ngộ Đạo đan ngũ phẩm, vừa vặn mình có.
Lúc trước Mộ Dung Thiên đến Linh Dược đường không chỉ nhổ phế dược, còn lén lút cầm linh dược tốt nhất về.
Những linh dược kia đủ luyện một cân ngũ phẩm Ngộ Đạo đan rồi.
Đang lúc Thẩm An Tại đang đắc ý nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Tiêu Cảnh Tuyết.
"Phong chủ, phong chủ không tốt rồi!"
Ngẩng đầu nhìn, Tiêu Cảnh Tuyết vốn luôn trầm ổn lễ độ đang chạy đến, vẻ mặt sốt ruột.
"Có chuyện gì vậy?”
Thẩm An Tại nhíu mày hỏi thăm.
Tiêu Cảnh Tuyết có chút muốn nói lại thôi, không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng cắn răng nói: "Phong chủ, ngài đi phía sau núi xem một
"Cái gì!?2"
Thẩm An Tại mở to hai mắt nhìn, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Vội vàng xách vạt áo chạy về phía sau núi, khi tới ngoài dược viên, cả người hắn nhất thời choáng váng.
Mười mẫu dược viên, đã biến thành một mảng trụi lủi, thậm chí ngay cả đất cũng bị người cầm xẻng đào đi mấy khối thật lớn.
Không, không hẳn là trọc lốc, còn có một cây Thủy Đan hoa đang lẻ loi trơ trọi đứng giữa vườn thuốc.
Nhưng xem ra nó cũng bị chịu tàn phá nặng nề, ngọn cây đổ gục trông không hề có tinh thần.
Trong lúc nhất thời, Thẩm An Tại không biết nên khóc hay nên cười.
Mộ Dung Thiên cũng chạy tới, đầu tiên là khiếp sợ, tên này nhìn cây linh dược duy nhất còn lại trong dược điền, thở phào một hơi.
"Hô, sư phụ, tên trộm kia vẫn còn nguyên tắc, biết chừa lại cho chúng ta một cây."
Một cơn gió thổi qua.
Thủy Đan hoa run rẩy, không kiên trì nổi nữa, mềm nhữn đổ xuống, cánh hoa phiêu tán đầy đất.
Toàn bộ dược điền hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm An Tại mở mồm nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Rốt cuộc đây là trộm thuốc hay là thanh lý kho hàng?
Trong lòng Thẩm An Tại đang đau xót, ngẩng đầu nhìn trời nước mắt lưng tròng.
Những linh dược này đều do hắn tự tay đào bùn tưới nước từng cây một, hiện tại đã không còn!
Trời đánh thánh đâm!
Tên trộm linh dược kia, ngươi quá tàn độc rồi đó!