Chương 778: Có lẽ, vì ta lương thiện
Chương 778: Có lẽ, vì ta lương thiệnChương 778: Có lẽ, vì ta lương thiện
Thẩm An Tại quay đầu, lần nữa nhìn nàng.
"Có gì thì nói thẳng."
"Hắn trước đây là người theo đuổi ta nha-"
Bách Mị tiên quân mím môi cười nhẹ, vẻ mặt có chút kiều mi.
"Thì liên quan gì đến ta?"
Thẩm An Tại cau mày khó hiểu.
Câu nói này ngược lại khiến nàng sửng sốt một chút, sau đó mới chớp mắt: "Ngươi không biết bên ngoài đồn thế nào sao?"
Hắn lắc đầu.
"Bên ngoài đều nói, ta, Bách Mị tiên quân, đối với tân nhiệm Phong chủ Dược phong sau này, âm thầm ưng thuận, vô cùng thân thiết, câu mà không được, ngày đêm khó ngủ."
Bách Mi tiên quân nghiêm túc giải thích với hắn.
"Ai truyền ra?"
Sắc mặt Thẩm An Tại có chút không tự nhiên, nhìn chằm chằm nàng: "Bên ngoài truyền tin đồn như vậy về ngươi, ngươi không giải thích sao?"
"Giải thích làm gì?"
Tiếng phản vấn kiều mị vang lên, khiến hắn nhất thời sửng sốt, trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi lớn.
Bách Mị tiên quân nhìn hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia ôn nhu như nước, lại như sương mù che khuất ngọn núi xanh, không rõ thực hư.
"Không phải tin đồn, cần gì phải giải thích?"
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm tươi mát của muôn hoa đua nở trên khắp núi, hơi ngọt ngào.
Tóc của hai người bay phất phơ, chạm vào nhau trong gió nhẹ.
Nhưng đôi mắt của Thẩm An Tại vẫn lạnh lùng hờ hững.
""
Hắn chỉ đáp lại một chữ, sau đó dời tâm mắt đang nhìn nhau ra, nhìn chằm chằm cần câu của mình, không nói thêm gì nữa.
Gió nhẹ vẫn thổi nhưng không thể làm rối dây câu trong nước, không thể làm chìm nửa phao câu.
Chỉ thổi bay tóc xanh của nữ tử, vờn váy áo nhẹ nhàng lay động.
Bách Mị tiên quân nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng hơi cúi mắt thì thâm.
"Đồ ngốc.'...
Trăm năm thời gian, thoáng chốc trôi qua.
Đối với võ giả hạ giới, trăm năm chính là một đời người phàm, bi hoan ly hợp, sinh lão bệnh tử.
Nhưng đối với võ giả thượng giới, bế quan trăm năm, không phải chuyện hiếm.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều thiên kiêu rõ ràng đã trăm tuổi nhưng tâm tính vẫn bồng bội.
Bọn họ chỉ bế quan tu luyện chứ chưa từng trải qua quá nhiều chuyện đời.
Tâm tính tuy có liên quan đến tuổi tác nhưng lại liên quan nhiều hơn đến kinh nghiệm.
Ngày này, tại một thế giới nào đó trong Tử Trần tinh vực.
Gió hòa, trời đẹp, non xanh nước biếc, suối nước róc rách, trong vắt thấy đáy.
Một nam tử mặc áo trắng ngược dòng mà lên, dọc theo bờ suối thong dong đi một mình.
"Mùi máu tanh?” Nam tử mặc áo trắng khẽ nhúc nhích mũi, hơi cau mày, liếc nhìn dòng suối hơi nhuốm màu đỏ, bước chân nhanh hơn đi về phía thượng nguồn.
Không lâu sau, hắn nhìn thấy một nữ tử dựa vào tảng đá xanh, đã hôn mê bất tỉnh.
Nữ tử mặc một bộ áo bào màu trắng xanh, đầu đội trâm bạc, vòng tay bị gió thổi qua, leng keng tác hưởng.
Nàng cực kỳ xinh đẹp, là loại xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành như sen trắng núi tuyết, tiên nữ giáng trần.
Chỉ tiếc là hiện tại nàng toàn thân đầy máu, thoi thóp.
Nam tử mặc áo trắng nhìn thấy cảnh này, không chút do dự, vội vàng tiến lên dùng gió làm kim, đâm vào mười ba huyệt vị của nữ tử, ổn định mạch đập của nàng.
"Cô nương, cô nương, ngươi không sao chứ?”
Khoảng một khắc trôi qua, nữ tử mới nghe thấy tiếng gọi bên tai, yếu ớt mở mắt ra.
Ánh vào mắt là một khuôn mặt trung niên không thể nói là quá xuất chúng nhưng lại rất đáng tin cậy, hai bên tóc mai điểm bạc, khiến hắn trông càng thêm phần phong sương.
Nữ tử cau mày, theo bản năng muốn giơ tay lên, sau đó lại dừng giữa không trung, ấn quyết chỉ làm được một nửa rồi không còn động tác gì nữa.
"Cô nương, thương thế của ngươi rất nặng, không biết trên người có linh dược không, ta có thể giúp ngươi luyện chế một ít đan dược trị thương."
Nam tử mặc áo trắng mày mắt ôn hòa, mang theo thiện ý.
"Ngươi... cứu ta?"
"Đúng vậy, ta thấy ngươi bị thương nên đã cứu ngươi."
"Ta là Cầm tiên tử."
Nữ tử vẫn nhìn hắn, mắt không chớp, dường như muốn nhìn ra thứ gì đó ẩn sâu trong mắt hắn.
"Tại hạ Thẩm An Tại."
Đôi mắt của nam tử mặc áo trắng vẫn ôn hòa, nhẹ giọng nói ra tên của mình.
Nữ tử im lặng: "Ngươi có biết thân phận của ta không?"
"Biết chứ, truyền nhân của Hoang Cổ Cầm tông, Cầm tiên tử mà."
Thần sắc nàng căng thẳng nhưng thấy Thẩm An Tại vẫn sắc mặt ôn hòa.
"Vậy nên ngươi..."
"Cô nương không cần lo lắng Thẩm mỗ là vì truyền thừa của ngươi mà đến, nói khó nghe một chút, Thẩm mỗ không thèm."
Thẩm An Tại vung tay áo, lần lượt rút những cây kim trong cơ thể nàng ra, vừa mở miệng giải thích.
"Thẩm mỗ cứu người hoàn toàn là vì lương tâm, không liên quan đến lợi ích."
"Mặc dù Thẩm mỗ nói vậy, cô nương có thể không tin nhưng hiện tại Thẩm mỗ chỉ có tu vi Tổ cảnh cửu phẩm, cô nương chỉ cần búng tay là có thể diệt được, cũng không cần lo lắng."
"Hoàn toàn là vì lương tâm..."
Cầm tiên tử hơi nhíu mày, nhìn hắn thành thạo giúp mình băng bó vết thương trên tay, giải độc thông khí, không khỏi hỏi lại.
"Tại sao?"
Động tác băng bó của Thẩm An Tại khựng lại một chút, sau đó cười khẽ, nhẹ giọng nói.
"Có lẽ, vì ta lương thiện."
"Lương thiện...
Cầm tiên tử sửng sốt.
Bị truy sát nhiều năm như vậy, đã gặp đủ loại người.
Cũng không phải không có người giả vờ lương thiện để tiếp cận mình nhưng nàng tinh thông truyền thừa của Cầm tông, cũng tinh thông lòng người, sao có thể không nhìn thấu sự hiểm ác trong lòng người khác.
Chỉ có lần này, nàng thi triển bí thuật nhìn thấu nội tâm của người trước mắt.
Một màu trắng tinh, không có chút màu sắc thế tục nào.
Người trước mắt nói thật.
Nàng rất khó tưởng tượng, trên thế gian này lại thực sự có võ giả lương thiện như vậy, ít nhất là trong nhiều năm qua, nàng mới gặp lần đầu tiên.
"Cô nương, ngươi bị thương đến căn cơ, tốt nhất là tìm một nơi ẩn cư để từ từ tĩnh dưỡng."
"Ta lần đầu tiên đến đây, không biết nơi nào an toàn." Cầm tiên tử lắc đầu.
"Phía trước có một dãy núi, Thẩm mỗ hơi tinh thông một số trận pháp, đã bố trí một mê trận ở đó."
Thẩm An Tại mỉm cười: "Nếu cô nương đồng ý, có thể cư trú tại trận nhãn, uy lực của trận pháp sẽ thay đổi theo thực lực của người chủ trận, hẳn sẽ không có ai có thể phát hiện ra ngươi."
"Nơi của ngươi, nhường cho ta, vậy ngươi đi đâu?"
Cầm tiên tử cau mày hỏi.
"Thẩm mỗ còn phải đi tìm một số cơ duyên, để đối phó với sát kiếp sắp tới."
"Ta có thể giúp ngươi."
Thẩm An Tại cười, từ từ lắc đầu: "Không giúp được, chuyện này chỉ có thể do một mình Thẩm mỗ giải quyết."
Nghe đến đây, Cầm tiên tử chìm vào im lặng.
Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: "Ngươi dường như rất giỏi y thuật, có thể chữa khỏi cho ta không?"
"Cô nương, mặc dù Thẩm mỗ giỏi y thuật nhưng tu vi có hạn, nhất thời không thể chữa khỏi tận gốc, còn phải nhờ cô nương sau này tự dùng tu vi áp chế."
"Tu vi nào có thể chữa khỏi hoàn toàn cho ta, không để lại di chứng?"
"Ít nhất cũng phải Hoàng cảnh."
Cầm tiên tử cau mày.
Nàng bị thương đến tận căn cơ, bản thân hiện tại không thể phát huy được thực lực Cực cảnh.
Có thể thoát chết dưới tay Bất Hủ, nàng đã coi như may mắn lắm rồi.
Hiện tại, đạo ý của Bất Hủ vẫn chôn sâu trong cơ thể, độc tố còn sót lại, muốn dựa vào bản thân để khôi phục, gần như không thể.
"Ngươi dường như tu luyện thần hồn chi đạo?"
"Đúng vậy." Thẩm An Tại cũng không giấu giếm, gật đầu.
"Được, ta có thể dùng bí pháp của Cầm tông thi triển âm luật chi đạo giúp ngươi tôi luyện thân hồn, nếu ngươi có thể đạt đến Hoàng cảnh, ta muốn ngươi chữa khỏi hoàn toàn vết thương của ta."
Thẩm An Tại lắc đầu, vẫn từ chối.
"Một khi liên quan đến Thẩm mỗ sẽ rất nguy hiểm, cho nên cô nương..."
"Nói nhảm, bảo ngươi chữa cho ta thì chữa!"
Sắc mặt Cầm tiên tử hơi lạnh, nắm lấy cánh tay hắn rồi bay về phía nơi hắn chỉ trước đó.
Nguy hiểm?
Nguy hiểm nào có thể so được với những cuộc truy sát mà nàng phải đối mặt trong những năm qua?
Đã vượt qua được nhiều nguy hiểm như vậy, một võ giả Tổ cảnh nhỏ bé như hắn, có thể gây ra tai họa gì chứ?...