Chương 98: Mọi người không phải đều là Quy Nguyên cảnh sao?
Chương 98: Mọi người không phải đều là Quy Nguyên cảnh sao?Chương 98: Mọi người không phải đều là Quy Nguyên cảnh sao?
Sau khi Vu Chính Nguyên hết kinh ngạc thì cũng không nghĩ nhiều nữa, đến gần không trung mới vẽ bùa.
Một trận gió mát nương theo phù văn lưu chuyển, nâng thân thể hắn lên, bay xuống dưới vách núi.
Sau khi rơi xuống đất, trong dòng sông chảy xiết, bọn họ cũng không phát hiện bất luận bóng người nào.
Chỉ có bên bờ hình như có một kiện quân áo.
Nhìn lại thì ra là cái yếm rách nát của nữ tử.
Lăng Phi Sương khẽ lắc đầu, hiển nhiên đây không phải đồ của Mộ Dung Thiên.
Hai người tiếp tục tìm kiếm khắp nơi trong dòng sông, càng tìm càng cảm thấy lòng nặng nề.
Không có người, cũng không có thi thể.
Mộ Dung Thiên hoặc vẫn còn sống, hơn nữa đã rời đi, hoặc là bị nước sông cuốn xuống hạ lưu.
"Tiếp tục tìm!"
Lăng Phi Sương không muốn từ bỏ, hai người tiếp tục theo bờ sông tìm kiếm.
Không bao lâu, đôi mi thanh tú nàng bỗng nhiên nhẹ chau lại, giương mắt nhìn tới phía trước.
Một nữ tử áo trắng, tay cầm trường kiếm đang chậm rãi từ dưới sườn núi đi lên, thân sắc ngạo nghễ.
Không ai khác, chính là Tân Thiển Nguyệt!
Nàng liếc qua hai người Lăng Phi Sương, rồi đi thẳng về phía trước, dường như hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Nếu đổi lại là bình thường, Lăng Phi Sương cũng lười để ý tới nàng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Nàng ngăn ở trước mặt Tân Thiển Nguyệt, ngữ khí hơi lạnh: "Ta hỏi ngươi, Mộ Dung sư đệ đâu?"
Trước khi bước vào Thương Ngô cảnh, Tần gia rất thân cận với Thượng Quan gia.
Tuy rằng Tần Thiển Nguyệt cũng không có tỏ ý đuổi theo người Thượng Quan gia, nhưng thấy dáng vẻ Tần Bá Sơn và thượng Quan Báo nói cười, hiển nhiên quan hệ giữa hai nhà hôm nay không cạn.
Khó bảo đảm Tần gia có tham dự chuyện Mộ Dung Thiên bị đuổi giết hay không.
"Mộ Dung Thiên?”
Tân Thiển Nguyệt khẽ nhíu mày,'Ngươi muốn tìm hắn, hỏi ta làm gì?"
"Vậy ta sẽ hỏi lại ngươi, người Thượng Quan gia đâu?"
Lăng Phi Sương lạnh lùng mở miệng.
Vu Chính Nguyên đứng ở bên cạnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng trong lòng.
Ta móc cái mẹ nó chứ, đây chính là cường giả Địa Linh cảnh sơ kỳ đấy.
Địa Linh cảnh nhai
Hai ta đều là Quy Nguyên cảnh, hỏi như vậy chẳng phải sẽ chọc giận người ta, là tự tìm đường chết sao?
"Ta dựa vào cái gì mà phải trả lời ngươi?"
Trên mặt Tần Thiển Nguyệt lộ ra vẻ không vui, lạnh giọng mở miệng, "Tránh ra."
Đôi mắt đẹp của Lăng Phi Sương híp lại: "Mộ Dung sư đệ là bị Thượng Quan gia công kích mới rơi xuống sông, ngươi từ hạ du đến đây, có phải cũng là vì đuổi giết hắn hay không?"
Ánh mắt Tần Thiển Nguyệt lộ vẻ lạnh nhạt: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, trong mắt ta, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, ta làm gì phải tốn công sức đuổi giết một tên phế vật?"
Đối với nàng mà nói, Mộ Dung Thiên chẳng qua chỉ là thực lực Quy Nguyên cảnh mà thôi, hoàn toàn không thể khiến nàng nổi lên hứng thú.
Càng huống hồ là nói tới truy sát. "Ngươi nói cái gì?" Đáy mắt Lăng Phi Sương lạnh lẽo.
"Ta nói, ta cần gì phải đuổi giết một tên phế vật..."
Bốp!
Trong sơn cốc, một tiếng tát réo rắt vang lên từ xa.
Tân Thiển Nguyệt nghiêng đầu, sửng sốt tại chỗ, cho đến khi trên mặt truyên đến cảm giác đau rát dữ dội thì nàng mới kịp phản ứng.
Mình... bị người ta tát một cái?
Con ngươi Vu Chính Nguyên ở bên cạnh co rụt lại, không dám tin tưởng nhìn Lăng Phi Sương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tần Thiển Nguyệt, biểu lộ kinh ngạc.
Đây... là thuấn di sao?
Tốc độ thật nhanh!
Ánh mắt Lăng Phi Sương lạnh như băng, ấn ký Cửu Phẩm Bạch Liên ẩn hiện ở mi tâm.
Mà khí tức của nàng cũng liên tiếp tăng lên.
Quy Nguyên cảnh trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong cho đến Địa Linh cảnh sơ kỳ!
"Miệng bẩn như vậy, nhà ngươi chưa từng dạy ngươi phải biết tôn trọng người khác sao?"
Thanh âm lạnh lùng hạ xuống, Tân Thiển Nguyệt rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, kinh ngạc đưa tay sờ lên khuôn mặt.
Trên mặt nàng là một dấu bàn tay đỏ bừng cực kỳ dễ làm người khác chú ý.
Nhiều năm như vậy, tất cả mọi người nhìn thấy nàng đều rất cung kính, a dua nịnh nọt vạn phần.
Chỉ có một mình Lăng Phi Sương dám tát nàng một cái.
"Ngươi muốn chết!"
Bình thường kiêu ngạo thế nào, giờ phút này nàng cũng triệt để thất thố, tức giận không gì sánh được, giơ lên trường kiếm trong tay đâm tới.
Kiếm xuất ra như gió tuyết đầy trời, lạnh đến thấu xương.
Dường như con sông chảy xiết kia đều bị khí lạnh này đóng băng, ngay cả Vu Chính Nguyên cũng cảm thấy hít thở không thông.
Nhưng đối mặt với một kiếm này, ánh mắt Lăng Phi Sương lộ vẻ khinh thường.
"Kiếm của ngươi so với Mộ Dung sư đệ còn kém xa."
Chỉ thấy nàng bước ra một bước, chưởng ảnh vội vàng bay xuyên qua kiếm quang gió tuyết, một chưởng đánh vào ngực Tần Thiển Nguyệt.
Đối thủ không phải Mộ Dung sư đệ, cho nên nàng lười thu lực.
Bịch!
Âm thanh trầm đục truyền ra, sắc mặt Tân Thiển Nguyệt tái nhợt trực tiếp thổ huyết bay ngược về sau, trường kiếm rời khỏi tay, cắm thẳng vào đất.
Nàng ngã trên mặt đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn nữ tử áo trắng phía trước, nhưng dáng người cao gầy, giữa mi tâm có ấn ký đạo liên chín cánh trong trẻo.
Người này...
Không phải là Quy Nguyên cảnh, mà là Địa Linh cảnh sơ kỳ!
Mà thực lực lại khủng bố như thế, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu sơ hở của kiếm chiêu của mình, đánh bay mình đi!
Còn nữa, những lời nàng vừa nói có ý gì?
Cái gì gọi là, kiếm của mình kém xa Mộ Dung Thiên?
Chỉ là một tên phế vật kém cỏi mà thôi, dựa vào cái gì có thể đánh đồng với mình? "Hình như ngươi cảm thấy thiên phú của mình rất cao, cho nên khinh thường người khác?"
Lăng Phi Sương bước từng bước một đến, rút trường kiếm trên mặt đất ra, kề sát vào chiếc cổ trắng nõn của Tân Thiển Nguyệt.
Vu Chính Nguyên ở một bên sợ mất mật, run rẩy không thôi, sợ nàng trực tiếp vẩy kiếm.
Tân Thiển Nguyệt cắn chặt hàm răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử lạnh lùng trước mắt.
Nàng không rõ, Linh Phù sơn mà thôi, tại sao lại có đệ tử như thế?
"Trong mắt ta, cái gọi là thiên phú của ngươi chẳng qua chỉ là chuyện cười, ngay cả tư cách xách giày cho Mộ Dung sư đệ cũng không có."
"Ta thật sự không biết ngươi có mặt mũi gì đến Mộ Dung gia từ hôn."
Ánh mắt Lăng Phi Sương lạnh lùng, nhìn thiếu nữ trước mắt giống như nhìn rác rưởi.
"Mười bảy tuổi Địa Linh cảnh sơ kỳ, đúng là không tệ, nhưng... cũng chỉ như vậy."
Lời nói lạnh nhạt hạ xuống, Đạo Liên chỉ Ấn trên mi tâm nàng lại lóe lên.
Mà khí tức của nàng lại một lần nữa bắt đầu dâng lên.
Địa Linh cảnh sơ kỳ, Địa Linh cảnh trung kỳ, thẳng đến... Địa Linh cảnh hậu kỳ!
Đáy mắt Tần Thiển Nguyệt hiện lên sự tức giận, tràn đầy vẻ không phục.
Đối phương rõ ràng lớn hơn mình vài tuổi, nếu như tuổi giống nhau, mình ở tuổi này của nàng tuyệt đối có thể đạt tới Thiên Linh cảnh!
Dường như biết nàng đang suy nghĩ điều gì, Lăng Phi Sương cười lạnh: "Quên nói cho ngươi biết, ta mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện."
Lời này vừa nói ra, Tân Thiển Nguyệt ngây ngẩn cả người, biểu cảm có chút kinh ngạc, có chút thất thân.
Mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện...
Rẹtl
Trường kiếm bay lên cao, xuyên qua một tảng đá xanh, sâu tận chuôi kiếm.
"Ta không giết ngươi."
Lăng Phi Sương từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt đạm mạc kia giống như đang nhìn con kiến hôi.
Mà cũng bởi ánh mắt như vậy, khiến Tần Thiển Nguyệt siết chặt nắm đấm.
"Ngày diễn ra ước hẹn ba năm kia, hi vọng khi ngươi bị sư đệ ta giãm dưới chân, Tần gia ngươi sẽ không hối hận quyết định từ hôn lúc trước."
Dứt lời, nàng trực tiếp đi qua bên cạnh Tần Thiển Nguyệt, không thèm nhìn nàng mà tiếp tục đi tìm kiếm dòng sông phía dưới.
Vu Chính Nguyên còn sững sờ ở bên cạnh.
Thế này là sao?
Chẳng phải mọi người đều là Quy Nguyên cảnh sao?
Vì sao khi Lăng sư tỷ "Vèo" một cái sử xuất hoa sen ở mi tâm, cảnh giới liền tăng lên "Vèo xèo"?
Mãi đến khi Lăng Phi Sương đi xa, hắn mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.
"Lăng sư tỷ, chờ ta với!"
Hai người rời đi, Tân Thiển Nguyệt ngồi la liệt tại chỗ thất thần không thôi.
Nàng sờ gò má bị đánh của mình, đáy mắt có chút hận ý oán độc dâng lên.
Cái gì mà mười lăm tuổi mới bắt đầu tu luyện, nhất định là lừa người!
Còn có Mộ Dung Thiên kia nữa, chỉ dựa vào kiếm đạo của hắn cũng xứng đánh đồng với mình?
Hẹn ước ba năm, trước sau gì cũng chỉ là chuyện cười!
Nàng chính là thiên tài trăm năm khó gặp của Thiên Tuyết tông, lại là đệ tử của tông chủ, không thể nào lại bại bởi một tên rác rưởi!