Đồ Nhi Nghịch Ngợm! Em Có Nhớ Tôi Không?

Chương 7

Trời ngả chiều. Nó trở về biệt thự với cái bộ dạng tiều tụy. Trời à! Thế kỷ XXI rồi, mà nó vẫn còn có thể nhìn thấy ma sao? Hơn nữa con ma đó, còn là vị hôn phu bất đắc dĩ của nó nữa chứ. Nếu nó đi kể cho Nhật Thiên nghe, thì nhất định cô sẽ bảo nó bị thiếu muối i ốt cho xem. Còn Alyn đáng ghét kia nữa, tại sao không nói cho nó nghe chuyện này sớm chứ? Nếu anh nói sớm, thì nó đâu cần phải lo lắng việc sẽ kết hôn với anh đâu. Nhưng mà bây giờ, thì nó dễ xử rồi. Nó không cần phải kết hôn với Alyn nữa. Cha! Có nên gọi cho Nhật Thiên đi ăn mừng không? Sẵn tiện, nhờ Nhật Huy gửi tất cả nội dung truyện nhiều tập của anh sắp tới cho nó luôn.

Nghĩ rồi, nó nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó bước đến chiếc Sofa to đùng trước mặt ngồi phịch xuống. Bây giờ tâm trạng nó thật rối rắm a. Nếu nó chủ động hủy hôn lần hai với Alyn, thì nó có bị anh ta cho nó biến thành bà Hàn ngay lập tức không?

- Phong Đồ Nhi, mày nên làm gì mới thoát khỏi cái hôn ước chết tiệt đó đây? Bỏ nhà đi thì không được. Ở lại cũng không được. Rốt cuộc, mình nên làm sao mới đúng đây?

Đưa tay lấy gối ôm vào người, nó ủ dột lẩm bẩm. Đã bao nhiêu lần nó muốn bỏ nhà đi rồi đấy chứ. Nhưng mà dù nó có bỏ đi, thì cũng nhanh chóng bị tìm ra thôi. Không lẽ cả đời này, nó định sẵn là phải kết hôn với người nó không yêu sao?

Rồi ngửa cổ nhìn lên trần nhà, nó thở dài, rồi bất giác khép chặt mắt. Alyn đúng lúc từ bên ngoài bước vào, liền đưa mắt quan sát nó chau mày. Hóa ra, nó trốn về đây trước anh sao? Vậy mà hại anh, phải cất công đi tìm nó từ trưa đến giờ. Được lắm! Để xem lần này anh xử lý nó ra sao!

- Xem ra, tâm trạng của em đang rất tốt thì phải?-Ai đó không chịu được nói móc. Nó lúc này nghe được giọng của Alyn, liền thức tỉnh nhìn lại anh. Tốt cái đầu của anh ta chứ tốt. Ngày nào mà hôn ước đó vẫn còn, thì nó có nhặt được vàng cũng không thể nào vui. Rồi nhanh chóng bước đến gần nó hơn, ai kia thư thả ngồi xuống Sofa bên cạnh nó. Sau đó, cho người hơi nghiêng về nó một chút- Tiểu yêu tinh như em, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt này. Nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì với em đâu!-Người con trai đối diện nó bá đạo khẳng định. Ai đó im lặng không nói gì, chỉ một mực tức giận ném thẳng gối vào mặt anh, rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi. Nếu như là mọi khi, thì anh nhất định sẽ đi theo mà giữ nó lại. Nhưng mà nếu anh làm như vậy, nó sớm muộn cũng sẽ tìm cách dè chừng anh. Chi bằng, anh cho nó không gian thở một chút.

“ Phong Đồ Nhi, em nghĩ em sẽ dễ dàng thoát khỏi như vậy sao? Không đâu! Em hoàn toàn lầm rồi! ”

_________________

05:30 pm

*Cạch*

Cánh cửa phòng tắm lúc này cũng được nó đẩy nhẹ ra. Vì là không gian của riêng mình, nên nó khá thư thả sau khi tắm gội. Nghĩa là trên người nó bây giờ, chỉ duy độc một tấm khăn trắng quấn ngang, đầu tóc còn đọng rõ nước. Sau khi tắm xong, thì đúng là bao muộn phiền như được chút ra nha. Người trên giường lúc bấy giờ nhìn sang, sau đó không kìm chế được châm chọc:

- Không ngờ Phong Đồ Nhi em, lại cố tình quyến rũ tôi!

Gấp nhẹ quyển sách đang đọc dang dở trên tay lại, Alyn theo phản xạ cảm thán. Anh không còn lạ gì tính cách của nó nữa. Nếu mà nó biết anh ở đây, thì nhất định sẽ phát hỏa cho xem. Và đúng như anh nghĩ, nó lúc này vừa nghe được câu nói ở rất gần mình, liền quay lại trợn mắt. Sao có thể chứ? Anh ta sao lại ở đây?

- Tên biến thái này, sao anh lại ở đây chứ?-Nó không khỏi bàng hoàng hét lên, sau đó dùng tay che người lại- Đồ xấu xa! Anh biến khỏi đây ngay! Nếu không, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối!-Ai đó tiếp tục hét. Hàn Hiếu Minh lúc này không nói gì, chỉ nhanh chóng đặt nhẹ quyển sách lên giường. Sau đó, ung dung tiến đến gần với nó- Anh.. Anh đừng có bước tới. Nếu không, tôi nhất định sẽ kiện anh!-Bỏ ngoài tai những từ ngữ khó nghe mà nó vừa phát ngôn, Alyn vẫn khư khư giữ lấy cái quyết định của mình. Anh ngày một thu hẹp khoảng cách cả hai chỉ còn một cen-ti-mét, sau đó khẽ nhếch môi. Hai bàn tay thận trọng đặt vào trong túi quần:

- Ngay cả khi, người đó là chồng tương lai của em sao?

P/s: Tớ đã cố gắng hết sức:))

- Ai thấy chap này ngắn bỏ qua hộ cho tớ nhé!
Bình Luận (0)
Comment