Độ Phật

Chương 2


Rời khỏi luyện kiếm đài, Hành Ngọc lại lần nữa chọn gốc cây ngô đồng.
Cây ngô đồng này cực cao, cành cây thô to, nằm lên trên sẽ không cảm thấy bị cộm, hơn nữa ở sâu trong rừng, không có người dễ dàng tiến vào.
So sánh những ưu điểm của nó, khuyết điểm duy nhất là phiến lá thưa thớt dễ bị ánh sáng làm lóa mắt, thật ra cũng không khó chịu đựng như vậy.
Hành Ngọc nhìn xung quanh, hái một tấm lá so với mặt còn lớn hơn, thân hình lóe lên liền ngồi xuống trên cây.
Nàng chậm rãi nằm xuống, đem phiến lá che ở trên mặt, ngâm nga bài hát không hoàn chỉnh rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên thực tế, nơi yên tĩnh mà Hành Ngọc chọn cũng không hẳn như vậy.
Nàng vừa mới buồn ngủ, dưới tàng cây truyền đến một đạo âm thanh trong trẻo: "Lạc chủ tinh thần thật tốt."
Tinh thần tốt!
Giấc ngủ ngon của nàng chính là bị những người này cứ chốc chốc lại phá hư.
Hành Ngọc đưa tay lấy đi lá cây che trên mặt, nghiêng đầu nhìn xem nữ nhân đứng dưới tàng cây.
Lục soát trong trí nhớ một phen, Hành Ngọc chân mày khẽ nhếch: "Hóa ra là Mộ chủ."
Trong thập đại thiếu chủ, chỉ có ba vị là nữ tử.
Trong đó, Hành Ngọc khí chất thanh lãnh, Vũ Mị yêu diễm còn Mộ Hoan lại rất xinh đẹp.
Nàng mặc một thân sa quần hồng nhạt lấp ló nửa kín nửa hở, biểu tình trên mặt thiên chân vô tà, đôi mắt trong veo như chân tâm tiên tử.
Nhưng chẳng qua đây cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Một thân tu vi Trúc cơ kỳ đỉnh phong của Mộ Hoan này, hoàn toàn là dựa vào việc song tu để tăng lên.
Mộ Hoan ngẩng đầu nhìn Hành Ngọc, trong mắt mang theo tia nước: "Lạc chủ gặp qua Hòa thượng Liễu Ngộ rồi sao?"
"Chưa từng thấy."
Khuôn mặt Mộ Hoan lại thêm mấy phần khao khát, cũng mặc kệ Hành Ngọc có muốn nghe hay không: "Liễu Ngộ sư huynh thanh cao xuất trần, tinh thông phật pháp, tướng mạo nhất đẳng lại đứng ở trên cao.

Lúc đó, thời điểm trông thấy hắn, ta liền cảm thấy người này chỉ có thể là của ta, kết quả trời cũng giúp ta, hắn lại thật sự muốn nhập thế độ tình kiếp.

Lạc chủ có nghĩ đây là mối nhân duyên trời ban không?"

Nói tới đây, Mộ Hoan nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi.
Ngây thơ và quyến rũ, hai loại khí chất hoàn toàn mâu thuẫn này cùng tồn tại trên người nàng vậy mà lại rất phù hợp.
Hành Ngọc: "..."
Đây là người bệnh hội chứng vọng tưởng từ đâu tới vậy.
Nàng khóe môi giương lên, thành thật trả lời: "Không"
Nói xong, Hành Ngọc giơ tay lên che mắt, cảm thấy tia nắng mặt trời kia thực sự vô cùng chói mắt.
Nàng liền tiện tay đem phiến lá đặt lại trên đỉnh đầu.
Nụ cười trên mặt Mộ Hoan chợt tắt.
Mép lá khẽ rũ xuống, vừa vặn giúp Hành Ngọc che đi ánh nắng chói chang.
Đôi mắt thoải mái chút, liền nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm.
Hành Ngọc hiếu kì hỏi: "Nếu nhiệm vụ rơi xuống trên đầu ngươi, ngươi định làm sao để công lược Hòa thượng?"
Người này tự tin như vậy, mong chờ có thể đoạt được nhiệm vụ công lược hòa thượng, hẳn là sẽ có thủ đoạn công lược đặc thù đi.
Mộ Hoan tự tin cười nói: "Bất kể hòa thượng hắn thanh cao bao nhiêu thì cũng là nam nhân, thủ đoạn trực tiếp hẳn là sẽ hữu dụng."
Nàng duỗi eo, phần lớn cảnh xuân đều lộ ra bên ngoài.
Liên tưởng đến cách Mộ Hoan nhanh chóng thăng cấp, không khó để đoán được cái gọi là "thủ đoạn trực tiếp" này là gì.
Đáp án này thật khiến cho Hành Ngọc thất vọng.
Chuyện này?
"Ngươi đánh cũng không thắng được hắn, lại dùng thủ đoạn trực tiếp như thế nào?"
Vào lúc này, Hành Ngọc vốn dĩ vô cùng bình tĩnh, tâm đột nhiên thoáng nảy lên.
Vũ Mị mị thuật kinh người, nhưng người tu Phật tâm tính cứng cỏi, không dễ dàng bị mị thuật mê hoặc nhất.
Mộ Hoan này lại không có đầu óc, là kiểu hình chỉ biết ngủ phục người..
Cuối cùng, nhiệm vụ công lược phiền toái lại không thú vị này..
Sẽ không rơi xuống trên đầu nàng chứ!

Mộ Hoan dùng tay quấn lấy sợi tóc dài, tùy ý đùa nghịch.
"Có thể đạt được như ngày hôm nay, Lạc chủ chớ có coi thường thủ đoạn của ta."
Vừa nghe lời nói tràn đầy tự tin của đối phương, Hành Ngọc lập tức bình tĩnh lại không ít.
"Thì ra là thế, đi thong thả, không tiễn."
Nàng lại đặt chiếc lá lên mặt, nằm xuống tiếp tục ngủ.
Lúc trước, cơ thể này bị tẩu hỏa nhập ma, sau khi ăn đan dược lục phẩm, gân mạch bị tổn thương đang dần được chữa trị.

Tuy nhiên, đan dược này tác dụng phụ cực kì mạnh, Hành Ngọc chỉ có thể dựa vào giấc ngủ để dời đi sự chú ý, quên đi đau đớn âm ỷ khắp tứ chi thân thể.
Mộ Hoan còn muốn nói thêm gì đó, nhưng trông bộ dáng hoàn toàn không phối hợp này của Hành Ngọc, nàng hung hăng dậm chân, xoay người bỏ đi.
Rừng cây yên tĩnh trở lại.
Một tay Hành Ngọc gối sau đầu, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nhưng nàng còn chưa ngủ yên, một luồng ánh sáng xẹt qua bầu trời, khóa chặt khí tức của Hành Ngọc, xoay tròn mấy vòng rồi dừng lại bên người nàng, hóa thành một đạo phù truyền âm.
Phù truyền âm phát ra chấn động, Hành Ngọc: "..."
Nghĩ muốn ngủ một giấc, làm sao lại khó như vậy.
Nàng vươn tay nắm lấy lá bùa, linh lực tuôn ra trực tiếp bóp nát phù truyền âm.
Phù truyền âm hóa thành thanh âm của sư phụ nàng- Đại trưởng lão Du Vân.
"Đồ đệ, mau trở về"
Hành Ngọc mở choàng mắt.
Sư phụ tiện nghi của nàng xuất quan?
Một tháng trước, lúc Hành Ngọc xuyên qua, Du Vân đang bế quan luyện đan.
Bây giờ hắn xuất quan, đan dược hẳn là đã được luyện chế xong rồi.
Sư phụ này của nàng là một nhân vật khá lợi hại.

- _Tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, một thân mị thuật gần như đã đạt đến trình độ cực hạn.
Có điều, cũng may Du Vân bế quan quanh năm, hai người tuy là sư đồ, thời gian ở chung cũng không nhiều lắm.

Hiện tại, khối thân thể này thay đổi thành linh hồn của một người khác, Du Vân cũng không nhận ra.
Rốt cuộc, với sự can thiệp của Cục quản lí Thời không, sự phù hợp của cô với cỗ thân thể này là trăm phần trăm.
Hành Ngọc ngồi dậy, thuận tay rút trường kiếm bên hông ra, trực tiếp ngự kiếm bay trở về Ninh Du Phong.
Đẩy cánh cửa gỗ kẽo kẹt ra, giẫm lên đống lá ngô đồng khô héo, rồi bước đến trước bàn đá, chiếu theo bộ dáng trước kia của nguyên thân, Hành Ngọc cung kính hướng về Du Vân hành lễ.
"Không cần đa lễ." Du Vân giơ tay chỉ vào một cái ghế đá trống khác, "Ngồi xuống đi, lần này gọi người về là muốn cùng ngươi trò chuyện một chút về sự tình nhiệm vụ nội môn."
Hành Ngọc đi tới ngồi xuống, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới nhân cơ hội quan sát dung mạo Du Vân.
Ngồi trên băng ghế đá, một thân hồng y rõ ràng cực kỳ đoan chính, đem hết thảy da thịt che chắn đến chặt chẽ, nhưng hắn vẫn lộ ra một loại phong tình đến câu hồn đoạt phách.
Chỉ đơn giản là giơ tay nhấc chân, liền toát ra một cỗ tà ý phong lưu, phá lệ động lòng người.
Du Vân đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng: "Ngươi bỏ tu mị thuật rồi hả?"
Mới hơn một tháng không gặp, toàn bộ mấy phần mị thái giữa lông mày đệ tử đã biến mất.
Nay mặc một thân đạo bào màu xanh, khí chất thanh lãnh đạm mạc, nếu không phải mái tóc dài rối tung mà đổi thành bộ dáng tóc búi cao, thực sự cực kỳ giống những đệ tử danh môn chính phái kia.
Hành Ngọc không trả lời ngay, nàng hỏi: "Sư phụ để ý sao?"
Vị sư phụ này của nàng chủ tu chính là mị thuật.
Hiện tại, Du Vân là chỗ dựa lớn nhất của nàng, nếu Du Vân để ý, nàng nhất định sẽ trả lời là không.
Muốn được sống tiêu dao tự tại, điểm quan trọng là phải biết thức thời.
"Không quan trọng." Du Vân nói, "Có điều.."
Hành Ngọc vô cùng lưu manh: "Sư phụ, ta bỏ tu mị thuật rồi."
Du Vân bị nghẹn một hồi: "Ngươi ở Hợp Hoan Tông, lại không tu luyện mị thuật, vậy thu hoạch giá trị hâm mộ như thế nào?"
Hắn và đệ tử thân truyền này thời gian ở chung không nhiều, nhưng công pháp chủ tu là do hắn ban tặng, cho nên Du Vân hiểu rất rõ thời điểm công pháp kia đột phá kết đan, lên Nguyên Anh kỳ đều cần giá trị hâm mộ trợ giúp.
Nói đến đây, Du Vân có chút ghét bỏ: "Giá trị hâm mộ của ngươi chỉ có một ngàn đúng không, nhớ năm đó ở cảnh giới này như ngươi, giá trị hâm mộ của ta đã qua mười vạn từ lâu."
Hành Ngọc không muốn thảo luận vấn đề này.
Nàng đang muốn giúp Du Vân châm trà, hắn phát giác có điều gì đó không ổn, trước tiên nắm chặt cổ tay nàng.
Một luồng linh lực lạnh lẽo từ bàn tay Du Vân tiến vào trong cơ thể Hành Ngọc.
Một khắc sau, Du Vân buông lỏng tay ra, mi tâm nhíu lại.

"Gân mạch bị hao tổn? Ngươi từng bị tẩu hỏa nhập ma?"
"Thật là cái gì cũng không giấu được sư phụ." Hành Ngọc bất đắc dĩ, "Bất quá đệ tử đã ăn vào bảo mệnh đan sư phụ cho, bây giờ ngoại trừ một ít di chứng ở bên ngoài, cũng không còn gì đáng ngại, sư phụ không cần lo lắng."
"Sao lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma?"
Hành Ngọc cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Nàng tiếp thu tất cả ký ức của nguyên thân, duy chỉ có ký ức về khoảng thời gian xảy ra chuyện kia giống như bị người tận lực xóa sạch.
Điều này làm cho lòng nàng vẫn luôn cảnh giác.
Hợp hoan tông chính là tà tông, nếu thật sự coi nơi này là chỗ tốt lành gì đó thì cũng thật uổng công nàng lăn lộn rồi.
Bất quá, những điều này nàng đều đặt trong lòng, trên mặt, Hành Ngọc cười đến thập phần vô tội.
"Chắc là trong lúc tu luyện đệ tử nóng lòng cầu thành, liều lĩnh đột phá."
Lúc này, Du Vân mới không hỏi nữa: "Lát nữa ta mở lò vì ngươi luyện mấy bình đan dược trị thương, qua một thời gian ngắn ngươi còn phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nội môn, không thể mang theo thương thế ra ngoài được."
Vừa lúc, chủ đề quay trở lại nhiệm vụ nội môn.
Du Vân lại nói: "Nhiệm vụ nội môn có tính bắt buộc, lấy thiên phú thực lực của ngươi, nhận được nhiệm vụ cấp bậc tối thiểu cũng là cấp A.

Hơn nữa, ngươi hẳn cũng biết được trên Trấn tông thạch xuất hiện dị tượng, chỉ ra chuyện Hòa thượng Liễu Ngộ của Vô định tông muốn độ tình kiếp."
Trên bàn đá bày một đĩa linh quả đỏ au, mùi vị thơm ngọt phả vào mặt.
Hành Ngọc đưa tay cầm lấy, "răng rắc" cắn một cái.
"Nhiệm vụ nội môn nếu thất bại sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, ta chỉ hy vọng nhiệm vụ này đừng rơi vào trên đầu ngươi."
Hành Ngọc nuốt xuống thịt quả: "Đệ tử vừa mới đụng phải Mị chủ cùng Mộ chủ, trông dáng vẻ hai người bọn họ đều rất tự tin."
Du Vân ngay cả đồ đệ của mình cũng không quá quan tâm, làm sao lại chú ý tới hai cái nội môn đệ tử trẻ tuổi khác.
Vừa nghe lời này, Du Vân không nhịn được gật đầu: "Như vậy rất tốt.

Mười ngày sau ngươi tùy ý tiếp nhận một nhiệm vụ cấp A, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chí ít cũng thu được một vạn giá trị hâm mộ, số lượng này đủ để ngươi dùng đột phá lên Kim Đan kỳ rồi."
Có thể nói, Du Vân giúp nàng an bài đến rõ ràng.

.

Bình Luận (0)
Comment