Không cho Đồ Lang xích lại gần, Đồ Lang vẫn tiếp tục hướng về phía trước, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cúc huyệt Sở Thần, nhìn cúc huyệt trắng nõn nà khẽ đóng khẽ mở, cậu cũng hưng phấn theo: "Đại nhân nơi này thật là dễ nhìn."
Sở Thần che mặt, bị Đồ Lang chăm chú nhìn như thế, hắn cảm giác có một tia không được tự nhiên, lại đứng dậy, Đồ Lang cũng đứng dậy theo, thoáng oán trách một câu: "Đại nhân không phải nói sẽ cho ta nhìn sao?"
Sở Thần vẫn không quá quen việc đi ngoài có người ở bên cạnh hầu hạ, nhất là Đồ Lang còn chằm chằm đến chặt như vậy: "Không có gì để nhìn, giờ Mão đã qua, ta nên vào triều."
Sở Thần vội vàng mặc triều phục rời đi, ánh mắt Đồ Lang ba ba đưa Sở Thần ra ngoài cửa, nhìn hắn lên kiệu.
Đồ Lang không trở lại tiểu viện của mình đi, cả một ngày đều canh giữ ở cửa vương phủ, Vương quản gia đến khuyên cậu nhiều lần, bảo cậu vào trong nhà đi, cậu đều thờ ơ, vừa gặm màn thầu vừa nhìn chằm chằm đường đi.
Sau khi Sở Thần hạ triều, cũng không trở lại vương phủ, mà đến Hàn Lâm viện nhà của Tào học sĩ, Tào Phong là một trong những phụ tá của Sở Thần, chuyên môn vì hắn bày mưu tính kế, trung thành, cũng là một trong số ít người được Sở Thần tin cậy.
Sở Thần và Tào Phong trong thư phòng đàm luận một canh giờ.
Sở Thần cảm thấy không còn sớm, đứng dậy muốn về phủ, Tào Phong trong lúc vội vàng kéo cổ tay của hắn, níu hắn lại: "Vương gia, vẫn còn nhiều việc, chưa cùng ngài nói rõ, hôm nay không bằng ở lại phủ của thần, cầm đuốc soi dạ đàm."
Sở Thần nghĩ đến Đồ Lang còn đang chờ trong phủ, trong lòng lo lắng, không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian: "Về sau có nhiều thời gian."
Sở Thần nhẹ nhàng rút tay mình về, hắn vừa đi đến cửa, Tào Phong đột nhiên hỏi hắn: "Vương gia, nghe nói trong phủ của ngài có thêm một nam sủng."
Sở Thần nâng trán, tin tức này truyền đi thật nhanh, hắn đã cố ý giấu diếm thân phận nam sủng của Đồ Lang, kết quả vẫn bị ngoại nhân biết được, bất quá còn may là quan to hiển quý thu nam sủng cũng không ít, bởi vậy hắn thu một nam sủng chẳng có gì lạ.
Sở Thần quay đầu lại, nhìn ánh mắt hưng phấn dị thường của Tào Phong, nhíu mày: "Bản vương thu một nam sủng, ngươi thật cao hứng?"
Tào Phong đứng dậy, đi về phía Sở Thần, lông mày nhếch lên mỉm cười, cười đến ôn tồn lễ độ, xuân phong hóa vũ: "Vương gia, ta còn tưởng rằng ngươi không thích nam sắc, bởi vậy trước kia cũng không dám cho thấy cõi lòng, bây giờ biết được, trong lòng ái mộ chi tình lại khó che giấu...... Vương gia, ngài nguyện ý tiếp nhận ta không?"
Tào Phong chạy đến bên Sở Thần, thân thể sắp dính vào nhau.
Ngay lúc Tào Phong chuẩn bị động thủ sờ loạn, Sở Thần đột nhiên đưa tay, một tay đẩy ra: "Khó trách ngươi luôn vô điều kiện giúp đỡ bản vương, thì ra ngươi là đang ngấp nghé thân thể bản vương, Tào học sĩ, bản vương không muốn cùng ngươi vạch mặt, xin tự trọng."
Sở Thần tức giận đạp cửa đi ra, rời khỏi nơi này.
Chờ hắn trở lại trong phủ, trên trời trăng sáng sao thưa, hai lồng đèn lớn trước phủ đệ sáng loáng lộ ra, một thân ảnh cường tráng thô kệch co ro ngồi tại ngưỡng cửa, giống như ngủ thiếp đi.
Sở Thần xuống kiệu, rón rén đi đến bên cạnh Đồ Lang, cởi áo khoác trên người mình xuống, khoác lên thân Đồ Lang.
Đồ Lang có chỗ phát giác, lúc này mở mắt ra xem xét, lọt vào trong tầm mắt chính là triều phục thêu tiên hạc tường vân văn còn có mãng xà, tiếp tục nhìn lên là khuôn mặt tuấn tú kinh thế hãi tục của Sở Thần, Đồ Lang dụi dụi mắt, đứng lên, một tay ôm Sở Thần vào trong ngực, nũng nịu nói: "Đại nhân sao về muộn như vậy?"
Quản gia Vương thúc đi lên phía trước nói: "Vương gia, Đồ Lang đại nhân ngồi ở cửa một ngày, khuyên như thế nào cũng không chịu đi vào."
Sở Thần đẩy Đồ Lang ra, một mặt nghiêm nghị nhìn cậu nói: "Không phải đã bảo ngươi, chỉ có thể ở trong hậu viện đợi sao."
Gương mặt Đồ Lang vẫn rất bắt mắt, dù sao dáng dấp hoàn toàn không giống người Trung Nguyên bọn họ, mà giống người phiên bang bên kia, nếu để cho người hữu tâm biết, khẳng định sẽ làm ra mưu đồ lớn.
Sở Thần vội vàng kéo Đồ Lang trở về phòng.
Mặc dù mới vừa rồi bị dạy dỗ, nhưng nội tâm Đồ Lang vẫn cao hứng, nắm thật chặt bàn tay ôn nhuận như ngọc của đại nhân, vừa vui vẻ không bao lâu, cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm lạ, cậu không phân biệt được đó là mùi gì, cậu chỉ biết mùi này không thuộc về đại nhân, mà là thuộc về người khác.
Làm sao có thể để lại mùi hương của người khác trên người mình, đương nhiên là phải dựa vào rất gần mới được, Đồ Lang nghĩ đến đây, ánh mắt dần tối sầm lại, vừa rồi còn dáng vẻ khờ hề hề, mà bây giờ đã trở nên mặt trầm như nước, trong mắt đỏ đến nổi lên huyết khí, đặc biệt doạ người.
Lúc này Đồ Lang lại cúi đầu phát hiện trên cổ tay vương gia xuất hiện một loạt vết đỏ, giống như là bị người bóp tay, bóp ra vết tích, sắc trời đã tối sầm, nhưng thị lực của Đồ Lang vô cùng tốt, vẫn thấy được.
Chờ trở lại trong phòng, Sở Thần đang muốn hỏi Đồ Lang đã dùng thiện chưa.
Đồ Lang đột nhiên nhấn hắn lên trên ván cửa, cúi đầu, trong mắt hung ác hỏi hắn: "Đại nhân trước khi trở về đi gặp người nào?"
Sở Thần nhìn dáng vẻ dữ dằn của Đồ Lang, tuyệt không sợ hãi, dù sao hắn cũng không làm việc gì trái với lương tâm, trong lòng tự nhiên không sợ: "Chỉ là đi thương nghị sự tình."
Đồ Lang giận dữ hỏi: "Gần gũi thân thể là thương nghị sao?"
Sở Thần thở dài nói: "Đừng nhạy cảm quá."
Đồ Lang cũng không muốn nhạy cảm, thế nhưng hôm nay đại nhân chính là đã khuya mới trở về, trên người thậm chí còn mang theo mùi của người khác, trên cổ tay cũng có vết tích khả nghi, trên cổ tay cũng đã có, có phải trên người cũng có hay không.
Đồ Lang giờ phút này căn bản không dám đi kéo quần áo Sở Thần xuống, sợ nhìn thấy phía dưới quần áo tất cả đều là vết tích mập mờ, nếu thật sự có, cậu sẽ điên mất.
"Đại nhân, có đôi khi ta thật sự muốn cùng ngươi đổi thân phận." Nếu như cậu là vương gia, đại nhân là nam sủng của cậu, thật tốt biết bao, cậu có thể tùy tâm sở dục nhốt người bên trong hậu viện, không cho đại nhân tiếp xúc những người kia bên ngoài, nhưng những điều này chỉ có thể ngẫm mà thôi.
Đồ Lang biết mình căn bản không thay đổi được gì, Sở Thần về sau khẳng định sẽ còn có nam sủng khác, tựa như hôm nay, đại nhân hẳn là ra bên ngoài tìm nam kỹ, còn lừa gạt nói là đi tìm người thương nghị sự tình.
Đồ Lang mất mác gục đầu xuống: "Đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút."
Đồ Lang đêm nay không muốn cởi quần áo Sở Thần, sợ nhìn thấy thứ không muốn nhìn, còn có đại nhân ở bên ngoài đã được thỏa mãn, như vậy cũng không cần cậu.
Đồ Lang mở cửa phòng, chuẩn bị ra ngoài.
Sở Thần gọi cậu lại: "Đứng lại, bản vương cho phép ngươi đi sao?"
Đồ Lang đứng ngay cửa, không nhúc nhích.
Sở Thần ngồi xuống, rót cho mình một ly nước trà, nhấp một miếng hỏi: "Dừng bữa tối chưa?"
Đồ Lang nắm chặt nắm đấm: "Chưa."
"Dùng bữa đi, qua đây." Sở Thần bắt chéo chân ngồi ở kia.
Đồ Lang cúi thấp đầu đi qua, không nói lời nào.
Sở Thần đương nhiên biết cậu đang nháo chuyện gì, không nhịn được cười, sao lại thích ăn dấm như thế: "Quỳ xuống."
Đồ Lang nghe lời quỳ xuống.
Sở Thần cởi giày của mình, chân trần, dùng ngón chân vuốt ve trên môi Đồ Lang: "Ngươi đang giận cái gì?"
Đồ Lang tiếp tục phụng phịu, không nói lời nào.
Sở Thần nhìn Đồ Lang bướng bỉnh như con lừa, cười nói: "Bản vương thật sự chỉ đi tìm người nghị sự."
Đồ Lang mím môi, có chút tức giận cắn lên ngón chân Đồ Lang.
Người của thiện phòng ở ngoài cửa gõ gõ, Sở Thần cho bọn họ vào, có người ngoài tiến vào, hắn cũng vẫn không nhấc chân của mình ra, tiếp tục cọ trên môi Đồ Lang, Đồ Lang cũng không e dè lè lưỡi liếm lòng bàn chân Sở Thần.
Chờ thiện phòng đã dâng đủ đồ ăn, cửa phòng được đóng lại, Sở Thần mới lấy chân của mình ra, sau đó nới dây lưng cởi áo, cởi ra triều phục, theo quần áo từng kiện bong ra từng mảnh, đường cong càng lúc càng rõ ràng, Đồ Lang khẩn trương hưng phấn nuốt nước bọt, cậu không hi vọng nhìn thấy thứ mình không muốn nhìn thấy, nhưng bản năng khát vọng muốn được xem nhiều hơn.
Sở Thần cởi bỏ mảnh quần áo cuối cùng, trên người hắn cũng không có dấu vết nào khác, chỉ có những vết tích tối hôm qua Đồ Lang lưu lại ở trên người hắn, điều này đủ chứng minh sự trong sạch của mình.
Đồ Lang biết mình trách oan Sở Thần, vội vàng dùng đầu gối bò qua, thay đổi dáng vẻ ủ rũ vừa rồi, vui vẻ cười ngây ngô: "Đại nhân, tiểu nhân muốn ăn mật dịch trong nhục huyệt của ngài."
Tốc độ trở mặt cũng thật nhanh, Sở Thần từ đáy lòng cười cười nói: "Ngươi dùng bữa trước đi."
Đồ Lang lúc này còn có chỗ lo lắng cho ăn uống, đồ ăn mỹ vị đến mấy cũng không sánh nổi mật dịch trong nhục huyệt của Sở Thần: "Tiểu nhân không đói bụng."
Sở Thần cầm đũa, gắp một miếng thịt cá trắng bệch, bày ở trên ngọc hành của mình: "Cái này cũng không muốn ăm sao?"
Đồ Lang một câu cũng không nói, há mồm ngậm lấy, bao trùm toàn bộ ngọc hành, lại dùng lực mút vào, tiện thể ăn hết thịt cá, ăn xong thịt cá, còn không nỡ phun côn th*t ra.
Sở Thần nhẹ nhàng gõ lên trán cậu, ra hiệu cậu nhả ra.
Đồ Lang bất đắc dĩ phun ra.
Sở Thần dùng tay nắm một quả anh đào nhỏ dùng để trang trí lên, nhét anh đào cho trong nhục huyệt của mình.
Tận mắt nhìn đại nhân nhét anh đào vào trong nhục huyệt, nước bọt trong miệng Đồ Lang đã bắt đầu tràn lan.
Sở Thần cười nắm chặt tóc của cậu: "Há miệng ra."
Đồ Lang nghe lời hé miệng.
Sở Thần đưa nhục huyệt của mình phía trước, đưa đến bên miệng Đồ Lang, sau đó hơi dùng sức đè ép, từng chút ép anh đào nhỏ ra ngoài, cũng chuẩn xác tiến vào trong miệng Đồ Lang: "Ăn ngon không?"
Đồ Lang ăn hết quả anh đào, hạch đào bên trong không phun ra, cậu cười khúc khích: "Ăn ngon."
Sở Thần buông lỏng Đồ Lang ra, đi về phía giường êm bên cạnh, hắn nằm sấp trên giường, nâng mông cao về phía Đồ Lang: "Muốn ăn gì thì tự chọn, bản vương đút ngươi ăn."
Đồ Lang từ dưới đất bò dậy, lấy hết những quả anh đào nhỏ để trang trí trên đĩa, một mạch nhét vào trong nhục huyệt Sở Thần, năm quả được nhét thành một hàng, may mắn đều tương đối nhỏ.
"Nhét xong chưa?" Sở Thần lung lay bờ mông trắng nõn.
"Ân, xong rồi." Đồ sói ngay từ đầu cũng không dám quá tham lam.
Sở Thần nghiêng đầu, trên khuôn mặt lạnh lẽo không biết lúc nào đã nổi lên một mảnh ửng hồng, ánh mắt cũng giống móc câu, lúc nhìn người cũng có thể kéo, hắn há mồm ra lệnh nói: "Há mồm ngậm lấy."
Đồ Lang ngoan ngoãn đưa miệng đến, tận mắt nhìn tiểu anh đào chui ra từ trong nhục huyệt phấn nộn, cậu cảm giác vẫn là nhục huyệt của đại nhân phấn nộn hơn, cậu muốn trực tiếp hút nhục huyệt của đại nhân, bất quá nhìn đại nhân dùng sức vắt anh đào ra, cũng có thể mở rộng tầm mắt.
Năm quả anh đào đều được lần lượt ép ra, phía trên đều dính đầy dâm dịch, ăn cực kỳ ngon.
Đồ Lang lại để mắt đến cúc huyệt của Sở Thần, cậu đem cà rốt được đầu bếp cắt thành hình tròn nhét vào trong cúc huyệt, cúc huyệt lập tức bị căng ra, nếp uốn đều bị ép phẳng, nhìn nó phình lên, giống như có thứ gì đó sắp xảy ra, khi đại nhân đi ngoài đại khái cũng là như vậy đi.
Đồ Lang không thể đợi được nữa, trước tiên dùng miệng chặn cúc huyệt lại, cũng duỗi đầu lưỡi của mình vào.
Lúc đầu cà rốt hình tròn ngăn ở lối vào, nhưng lần này trực tiếp bị đầu lưỡi của Đồ Lang đẩy vào bên trong, Sở Thần có thể rõ ràng cảm giác được đồ vật thô sáp cấn bên trong tràng đạo: "Ân...... Ân a... Không muốn đẩy vào bên trong..."
Đồ Lang cảm thấy một viên còn không đủ, cầm thêm một viên cà rốt giống như hạt châu, nhét vào trong cúc huyệt: "Bên trong của đại nhân rất sâu, có thể nhét thật nhiều."
Sở Thần hừ nhẹ cự tuyệt: "Ân... Đừng..."
Đồ Lang cũng không dừng lại, liên tiếp lấp ba viên, kỳ thật không gian bên trong còn rất nhiều, còn có thể nhét thêm mấy viên, nhưng nhìn thấy đại nhân không vui, cậu mới khó khăn thu tay lại, tiếp theo cậu dùng ngón tay mở cúc huyệt ra, ánh mắt sáng rực mà nhìn cúc huyệt nói: "Đại nhân dùng sức kéo ra đi."
Loại cảm giác này giống như là đang nhìn đại nhân đi ngoài, Đồ Lang hưng phấn đến mức côn th*t phía dưới vọt thẳng xuyên qua trói buộc của đũng quần, thẳng tắp lộ ra bên ngoài, giống như là một lưỡi lê tráng kiện.
Sở Thần cũng muốn lôi ra, bởi vì cấn ở bên trong thật không thoải mái, hắn dùng sức, cúc huyệt mở ra được một lúc rồi thụt vào trong, nhưng tư thế chổng mông này, làm sao cũng không lấy sức nổi, giống như vừa gạt ra một chút lại tuột vào.
Sở Thần đành phải đè thấp mông, làm ra tư thế ngồi xổm.
Đồ Lang cũng đi theo cúi người xuống, ánh mắt thời khắc nhìn chằm chằm cúc huyệt: "Đại nhân nơi này thật đẹp."
Đồ Lang si ngốc nhìn xem, lúc này trong lòng của cậu lại một lần nữa dâng lên suy nghĩ muốn đem Sở Thần cầm tù ở bên cạnh, cậu muốn biến đại nhân thành tư sủng của mình, như vậy có thể ngăn cản đại nhân tiếp xúc với những người bên ngoài, cậu biết đại nhân tốt đẹp như vậy, bên ngoài nhất định có rất nhiều người đang ngấp nghé, cậu tuyệt đối không thể để cho người bên ngoài cướp đại nhân đi.