Mái tóc đen của Sở Thần buông xõa, khoác lên da thịt trắng sứ, tựa như một bức tranh thủy mặc vẽ trên men trắng, giờ phút này đam mê lộ huyệt của hắn đạt được thỏa mãn thật to, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng khiến cho người ta trầm luân, con ngươi mang theo hơi nước mờ mịt, phảng phất như móc câu nhìn Đồ Lang: "Ân... Thích không?"
Đồ Lang trong lúc bất tri bất giác đã quỳ xuống đất, cậu thành kính giống như tín đồ trung thành nhất của thiên thần, nhìn chằm chằm giữa hai chân phấn nộn nhuận nước của Sở Thần, khiến cậu nhớ đến những quả đào núi hồng nhuận mềm mại đã hái trước đó, cắn một miếng nước tràn bốn phía, nhưng rõ ràng nhục huyệt của Sở Thần còn muốn thơm ngọt hơn đào núi, nhưng thân thể tôn quý như thế, một dân đen như cậu sao có thể đụng vào?
Đồ Lang vừa đói khát vừa tham lam, yết hầu căng lên, miệng đắng lưỡi khô, không kịp chờ đợi muốn mút vào mật dịch thơm ngọt, tưới ướt môi lưỡi của mình, mắt thấy mật dịch thuận theo giữa đùi chảy đến đệm chăn phía dưới, tâm cậu gấp như lửa đốt.
Sở Thần không lên tiếng hạ mệnh lệnh, Đồ Lang không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Sở Thần tựa hồ cũng không muốn cho bình dân làm bẩn thân thể của mình, hắn chỉ thích lộ huyệt cho người khác nhìn mà thôi, chỉ cần nhìn xem hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn, ánh mắt của Đồ Lang nóng bỏng đến cực hạn, khiến hắn rất được thỏa mãn.
Nhìn xem đệm chăn bị mật dịch từng chút một làm ướt, Đồ Lang nóng vội nói: "Đại nhân, đệm chăn ướt, có thể để cho tôi giúp ngài lau sạch được không?"
Sở Thần giơ chân lên, dùng ngón chân của mình vuốt ve trên môi khô ráo của Đồ Lang, sau đó dùng ngón chân tách cánh môi ra.
Đồ Lang nhanh chóng lè lưỡi đảo quanh ngón chân mềm mại của Sở Thần: "Có thể chứ, đại nhân."
Tốt xấu cũng là ân nhân cứu mạng của mình, Sở Thần không có cự tuyệt: "Chuẩn."
Đồ Lang còn tưởng rằng là chuẩn cho mình liếm, chuẩn bị vươn đầu lưỡi.
Sở Thần lại đá cậu một cước: "Không cho ngươi dùng đầu lưỡi."
Đồ Lang có chút thất lạc, nhưng vẫn rất tích cực tìm một mảnh khăn vuông nhỏ mềm mại, đây là một nha đầu thôn bên cạnh cho cậu, lúc đầu cậu không muốn, nhưng nha đầu kia trực tiếp nhét vào trong sân, lúc sau cậu cũng không nhớ phải trả lại, vừa vặn hôm nay dùng đến.
Sở Thần mở rộng hai chân của mình, tư thái phong lưu dâm đãng nằm trên kia, so nữ nhân trong thanh lâu còn muốn phong tình vạn chủng hơn rất nhiều, Đồ Lang ngồi xổm xuống, cầm khăn lụa, cẩn thận giúp Sở Thần lau mật dịch bên trên nhục huyệt.
Sở Thần dùng tay đỡ đầu, nghiêng đầu, nhìn chiếc khăn lụa trong tay Đồ Lang: "Ngươi biết phía trên thêu gì không?"
Đồ Lang không biết chữ, hiện tại cũng không thèm quan tâm, ngón tay thô ráp của cậu cách khăn lụa có thể cảm nhận được nhục huyệt mười phần nhu nhuận của Sở Thần, so bờ môi còn mềm mại hơn, thật muốn ăn một ngụm.
Đồ Lang lắc đầu.
Đồ Lang căn bản không biết đưa khăn còn có hàm nghĩa khác, cậu chỉ là quên trả mà thôi, Sở Thần cho là cậu đã sớm cùng cô nương hứa định chung thân, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị, khép lại từ hai chân, cầm lấy khối khăn vuông dính đầy mật dịch ướt sũng, vứt xuống trên mặt Đồ Lang, lạnh lùng nói: "Người khác cho ngươi tín vật đính ước, ngươi lại lấy ra lau người cho ta."
Đồ Lang giật lấy khăn vuông, ủy ủy khuất khuất nói: "Không phải tín vật đính ước, là ta nhặt được..."
"Có đúng không?" Sở Thần nhìn dáng vẻ ngu ngơ ngốc ngốc của cậu, hỏa khí hơi tiêu tan.
Đồ Lang cẩn thận nắm chặt khăn, cầm đến dưới mũi ngửi ngửi, thơm quá, phía trên thật nhiều mật dịch, ướt sũng, cậu không kiềm chế được, lè lưỡi liếm chiếc khăn, còn đem khăn bỏ vào trong miệng mút.
Sở Thần lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, bất quá hắn ngược lại không chán ghét, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Đồ Lang mút vào mật dịch trên khăn.
Đồ Lang liếm xong lại đắp khăn lên mặt ngửi ngửi, bàn tay chạm vào côn th*t của mình bắt đầu chuyển động.
Sở Thần dùng chân vén khăn lên, nhìn cậu nói: "Nhìn ta."
Sở Thần câu đầu Đồ Lang đến dưới háng của mình, để cậu nhìn nhục huyệt của mình mà lột.
Đồ Lang càng thêm hưng phấn, nhìn nhục huyệt gần trong gang tấc, nhanh chóng lột động lên côn th*t của mình.
Sở Thần bị nhìn thấy cũng rất thoải mái, nhục huyệt hưng phấn mà tuôn ra một sóng lớn mật dịch, trực tiếp phun lên mặt Đồ Lang.
Đồ Lang đầu tiên là sửng sốt, thực sự không nhịn được sự dụ hoặc như thế, đột nhiên tiến lên mãnh liệt liếm láp.
Sở Thần bị đầu lưỡi đột nhiên xuất hiện dọa đến không kịp phản ứng, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đã nắm chặt hai chân, kẹp lấy đầu Đồ Lang, đầu lưỡi dơ bẩn thấp hèn liếm lấy nhục huyệt cao quý của hắn từng đợt cao trào, hắn chưa từng nghĩ tới mình vậy mà lại để một dân đen chạm vào nhục huyệt của mình.
"Lớn mật. "Sở Thần giận dữ mắng mỏ một tiếng.
Mặc dù thanh sắc nghiêm nghị, thế nhưng hắn nhưng không động thủ đẩy người ra, hai chân còn kẹp lấy đầu dân đen.
Tiếng mút của Đồ Lang càng lúc càng lớn, thật sự là quá lớn gan phách lối.