Sau khi chiếc quần tù mỏng manh bị ướt, trở nên trong suốt không che được gì, xuyên qua qua quần tù có thể nhìn thấy hai tiểu tao huyệt trắng nõn nà, Đồ Lang si mê tham lam thưởng thức: "Đại nhân, nơi này thật là đẹp."
Vô luận nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy chưa đủ, thật sự là quá đẹp, toàn thân trên dưới mặc kệ là nơi nào đều đẹp đến mức quá phận, khiến người ta không thể rời mắt, mà đại nhân đẹp như vậy, đương nhiên phải giấu kín, không cho người khác trông thấy.
Cách quần tù liếm, khiến Sở Thần cảm thấy chưa đủ nghiền, hắn dâm đãng lắc lắc bờ mông: "Ân...... Đồ sói... Liếm liếm bên trong... A ha..."
Đồ Lang ngoan ngoãn cởi quần xuống, nhìn xem hai nước nhục huyệt đầy nước, cậu không nói hai lời liền chôn mặt lên.
Tên tướng lĩnh phiên bang sau khi kiểm kê người trong cung trong, đi vào buồng lò sưởi tìm Đồ Lang, gã đứng ở cưat liền nghe được âm thanh dâm uế bên trong, lúc này dừng bước, không tiếp tục đi vào, đại vương tử yêu thích vương gia của địch quốc, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Sở Thần trên người còn đeo vòng tay xiềng chân, cảm giác rất không tiện, muốn Đồ Lang giúp mình cởi trói: "Ân... Đồ Lang... Giúp ta cởi cái này xuống..."
Đồ Lang ngẩng đầu lên, đầu lưỡi còn đang du tẩu bên trên nhục huyệt: "Đại nhân, chìa khoá không ở chỗ ta."
Đồ Lang nếu thật sự muốn giúp Sở Thần cởi xuống, trực tiếp man lực kéo đứt là được rồi, hoặc là gọi người vào cởi xuống, nhưng cậu không muốn làm như vậy, cậu thích nhìn dáng vẻ Sở Thần bị còng, bởi vì chỉ có còng, mới sẽ không chạy loạn.
Sở Thần không có suy nghĩ nhiều, thấy Đồ Lang nói không có chìa khoá, cũng chỉ có thể tính toán.
Bành Hồ Nhĩ chờ ở bên ngoài đại khái nửa canh giờ, thấy động tĩnh bên trong còn chưa yên tĩnh xuống, gã có chút đã đợi không kịp, trực tiếp đi thẳng vào, gã nhìn thấy đại vương tử tôn quý đằng sau rèm che, đem đầu chôn ở dưới hông tên vương gia kia, nhìn thấy tình hình như vậy, gã nhíu lông mày rậm, quả thực không quá lý giải được một cúc hoa của nam nhân có gì tốt mà liếm, mấu chốt là đại vương tử vậy mà làm không biết mệt liếm nửa canh giờ.
Sở Thần phát giác được có người đi vào, nghiêng đầu sang nhìn một chút, nhìn thấy tên tướng lĩnh quân địch đứng ở kia, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem, Sở Thần đã không còn quan tâm mặt mũi, tiếp tục không coi ai ra gì rên rỉ: "Ân... Ân a...... Đồ Lang... Chậm một chút... Ân a......"
"Đại nhân, nơi này thật nhiều d*m thủy." Đồ Lang cũng biết có người đi vào rồi, nhưng cậu cũng không chút quan tâm.
Bành Hồ Nhĩ còn tưởng rằng Đồ Lang cũng không phát hiện mình, cố ý ho khan một tiếng: "Đại vương tử, ngài chuẩn bị lúc nào lên đường cùng chúng ta trở về phiên bang."
Mặc dù bọn họ đã công chiếm được hoàng cung, nhưng không được bao lâu, viện quân phương nam sẽ đến, đến lúc đó bọn họ khẳng định đánh không lại, cho nên bọn họ nhất định phải thừa dịp viện binh còn chưa đến rút lui trước, mang đi những gì cần mang.
Đồ Lang cũng không muốn trở về phiên bang, với cậu mà nói chỉ có nơi có Sở Thần, mới thật sự có ý nghĩa, nếu quả thật muốn cậu trở về phiên bang, cậu nhất định sẽ mang Sở Thần theo.
Đồ Lang ngẩng đầu lên hỏi thăm ý kiến của Sở Thần: "Đại nhân, nguyện ý đi cùng ta không?"
Sở Thần hỏi lại cậu: "Ta còn có khả năng cự tuyệt sao?"
Cho dù Sở Thần không nguyện ý đi phiên bang thì thế nào, Bành Hồ Nhĩ nhất định sẽ đem chiến lợi phẩm là hắn mang về phục mệnh.
"Nếu đại nhân không muốn đi, vậy thì không đi." Ngoại trừ việc trên giường, Đồ Lang bình thường sẽ không ép buộc Sở Thần.
"Vậy còn ngươi." Sở Thần đôi mắt chớp động mấy lần, cảm xúc bên trong trở nên rất phức tạp, hắn biết bây giờ Đồ Lang thân phận khác xưa, cũng sẽ có chỗ thân bất do kỷ, Đồ Lang nhất định là muốn trở về phiên bang, bởi vì nơi đó mới là cố hương của Đồ Lang.
Sở Thần không biết về sau sẽ phát triển thành dạng thế cục gì, nhưng hắn biết mình chỉ cần đến phiên bang, sẽ không còn là vương gia cao cao tại thượng, đến lúc đó hắn sẽ biến thành nô lệ đê tiện, sau khi hắn biến thành nô lệ, còn có tư cách ở cùng đại vương tử phiên bang sao, cho dù Đồ Lang nguyện ý muốn hắn, nhưng nguyện ý được bao lâu.
Đợi đến khi sắc suy yêu thỉ, chỉ sợ cũng đã quá muộn rồi, hắn tình nguyện lấy thân phận vương gia chết dưới đao quân địch, cũng không muốn biến thành nô lệ, bị người nô dịch coi khinh, Sở Thần hít sâu một hơi nói: "Đồ Lang, dùng sức thao ta đi, thao ta chết ở chỗ này, có được hay không."
Đồ Lang lắc đầu cự tuyệt, cậu có đôi khi cũng sẽ sinh ra suy nghĩ muốn thoa chết Sở Thần, nhưng loại suy nghĩ đó thường chỉ ủng hộ mấy giây, rất nhanh sẽ tiêu tán, cậu càng thích sống cùng đại nhân, cậu sẽ không để cho Sở Thần phải chết.