Đổ Thạch Sư

Chương 30



Trên đường mấy lần Allan định thử hỏi Bạch Tử Thạch, nhưng lần nào cũng mở miệng chưa kịp hỏi đã bị Vincent trấn áp, sau vài lần, Allan cũng không hỏi nữa, đáp án đã rất rõ ràng —- nếu như Bạch Tử Thạch biết, thì Vincent cái tên thú nhân nhỏ mọn lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ này sao lại cản hắn, đã sớm hận không thể để Bạch Tử Thạch công bố cho mọi người rồi.

Nghĩ tới đây, Allan liền không kìm được khinh bỉ Vincent, Bạch Tử Thạch không biết, ngươi chẳng lẽ không biết sao? Tập tục này chính là do lão tổ tông nhà các ngươi khởi xướng! Trong tập tục nếu như á thú nhân tặng phỉ thúy cho thú nhân, đồng thời nói ra rằng sau này hy vọng thú nhân nuôi mình, đó chính là cầu hôn, thú nhân nếu như đồng ý, sẽ nhận lấy phỉ thúy, và đáp ứng nuôi á thú nhân đó. Mà thú nhân cầu hôn lại là hướng á thú nhân xin một khối phỉ thúy, đồng thời hứa hẹn đem lại cuộc sống sung túc cho á thú nhân, nếu như á thú nhân đồng ý, thì hắn sẽ tặng cho đối phương một khối phỉ thúy, biểu thị mình đáp ứng.

Bất quá chưa từng thấy qua á thú nhân nào khi cầu hôn lại dùng Huyết Phỉ, lại nói gia đình giàu có dùng Thủy Chủng, Băng Chủng, Thủy Tinh Chủng phẩm chất trung thượng đã là cực kỳ quý rồi, gia đình không giàu có tặng các loại như Đậu Chủng tương đối nhiều. Mấy trăm năm trở lại đây, tuy nói không bắt buộc phải dùng phỉ thúy, các loại bảo thạch làm thú nhân tiến hóa trên căn bản cũng có thể dùng, bất quá vẫn là phỉ thúy chiếm chủ yếu.

Huyết Phỉ, đây chính là Huyết Phỉ!!! Bạch Tử Thạch, ngươi cái tiểu ngu ngốc này, không chỉ đem Huyết Phỉ tặng đi, mà ngay cả bản thân cũng đem tặng luôn *gào rít*! ! ! !

Allan nhìn tiểu á thú nhân đang ngồi ở ghế ngồi phía sau ôm Miêu Ô thú cầm sách đọc, trong lòng không khỏi bi phẫn, cái màn cầu hôn kia sao mình lại bỏ lỡ mất chứ, để bây giờ tên nhãi Vincent đắc ý như vậy. Nhìn khóe miệng, đuôi lông mày hớn hở kia, lại nhìn ánh mắt ôn nhu tới bấm ra nước của Bạch Tử Thạch. . . Allan khinh thường bĩu môi, cắn răng, rõ ràng đắc ý đến như vậy, còn trương ra gương mặt lạnh cho ai nhìn a! Đương nhiên, đắc ý gì gì đó chỉ có Allan người cùng Vincent lớn lên, xem như bạn thanh mai nối khố mới nhìn ra được, tên thú nhân Vincent này ở một mức độ nào đó cũng là một kẻ mặt than băng sơn.

Dù sao thì Bạch Tử Thạch một chút cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy đối phương tâm tình gần đây rất tốt, đối đãi với mình càng thêm cẩn thận, điều này làm cho cậu hơi có chút không được tự nhiên, cũng may mấy ngày qua đã khá hơn một chút, làm cậu thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, hết thảy điều này đều bị Bạch Tử Thạch quy cho công lao của khối Hồng Phỉ. Thế nên cậu một chút cũng không biết các loại xoắn xuýt cộng thêm các kiểu hâm mộ, ghen tỵ, oán hận trong lòng Allan. Lúc này cậu đang bề bộn học tập. Lần trước Vincent đi ngang qua cửa hàng mua được vài cuốn sách, mặc dù là sách vở dành cho trẻ con, nhưng không thể không nói rằng rất thích hợp cho tình trạng hiện tại của cậu, Vincent cũng nắm chặt thời gian dạy cậu viết chữ và học chữ.

Văn tự của thế giới thú nhân thuộc loại chữ tượng hình, truyền thừa 1500 năm, từ mấy chữ ban đầu phát triển ra thành gần 1 vạn chữ hiện tại, cũng bị biến đổi ra thành vài loại hình thái, cho đến 132 năm trước nhà học gia văn tự Severn Cartel tổng kết biên soạn văn tự « Thú nhân văn tự đại biên » , hình thái văn tự rốt cuộc mới được cố định và tiếp tục sử dụng đến nay.

Khi Bạch Tử Thạch học tập cũng không cảm thấy quá khó khăn, mặc dù đây là một loại hệ thống chữ viết hoàn toàn khác với ngôn ngữ của mình, cậu giống như có được năng lực đọc qua là nhớ. Lúc mới bắt đầu cậu cũng sợ hết hồn, nhớ lại thì lúc đám người Lan Gaia bắt đầu dạy cậu nói chuyện, biểu hiện của cậu vẫn còn có chút ngốc nghếch, mà bây giờ loại năng lực học tập cường hãn này lại làm Vincent và Allan khen ngợi không dứt. Chính cậu cũng len lén thí nghiệm một chút, song đọc qua một thiên văn chương rồi khép lại cậu cũng không đọc lại lưu loát được, tối đa cũng chỉ cảm thấy trí nhớ khá hơn một chút.

Vuốt vuốt lông mềm như nhung của Miêu Ô thú, Bạch Tử Thạch để sách xuống, cầm lấy « Thú nhân văn tự đại biên » , lật đến trang lần trước học, mặc dù có nhiều chữ trong này cả đời cũng chả dùng nhiều lắm, nhưng đối với Bạch Tử Thạch đem đây trở thành một môn ngoại ngữ mà nói, những chữ thường dùng hay những chữ không thường dùng cũng đều giống nhau.

Vừa mới giở được hai trang sách, xe đã chậm rãi ngừng lại.

“Đến lúc ăn cơm rồi.” Vincent nói, Bạch Tử Thạch đem sách trong tay để xuống, bế Miêu Ô thú đang ngoan ngoãn nằm trên đùi cậu lên, thú con đã quen với giờ ăn cơm, cái đuôi ngắn ngủn đong đưa qua lại trong lòng bàn tay Bạch Tử Thạch, cọ cọ lòng bàn tay cậu làm nũng, sau đó tiểu thân thể tròn vo nhanh nhẹn nhảy lên ngực cậu, túm y phục của cậu luồn một mạch lên bả vai, rồi nhảy một cái, liền ngồi trên đầu Bạch Tử Thạch mới cảm thấy mỹ mãn nằm xuống.

Vật nhỏ này thật đúng là tương đối thích tóc của mình a. . . Bạch Tử Thạch bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc chọc cái con vật nho nhỏ kia, Miêu Ô thú vô tội khẽ kêu một tiếng: “Meo ô”, nghe có chút đáng thương cùng vô tội. Lần đầu nghe thấy tiếng kêu của vật nhỏ này, Bạch Tử Thạch cực kỳ kinh ngạc, thật sự rất giống tiếng mèo kêu trên địa cầu, mềm mại ngọt ngào, luôn mang theo một chút cảm giác nũng nịu, làm cậu nhớ tới trước đây ca ca vì lấy lòng cậu mà ôm về một con mèo Ba Tư trắng muốt. Có lẽ bởi vậy nên Bạch Tử Thạch đối với vật nhỏ này luôn phá lệ sủng nịch, kể cả chuyện nó bò lên đầu cậu đều có chút dung túng. Về sau Vincent mới nói cho Bạch Tử Thạch biết, Miêu Ô thú loại thú nhỏ này là bán sinh thú của Cuồng Nguyên Hùng hung mãnh, vô cùng thích những thứ mềm mại, dùng các loại đồ mềm mại làm ổ, cả đời theo đuổi chính là xây được một cái ổ thoải mái nhất, đấy là bản năng của nó.

Lúc hắn nói điều này, trong mắt mang theo ý cười nhè nhẹ, còn lấy tay xoa tóc cậu, loại cảm giác ấm áp và thương yêu này dường như đến tận bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được. Bạch Tử Thạch cảm thấy có chút không xong, cậu cảm thấy mình hình như quá để ý đến hành động của Vincent. Cái thú nhân này luôn có thể trong lúc lơ đãng làm ra một số cử chỉ khiến cậu cảm thấy hơi mập mờ, nhưng lại ở trong lúc cậu miên man suy nghĩ kéo lại khoảng cách. Bạch Tử Thạch thật sự là không đoán được chủ ý của Vincent, nhưng người này đối tốt với cậu, xác thực là thật tâm thật ý.

Tựa như bây giờ, Vincent đang nấu cơm, nấu cơm cho cậu ăn. Hắn và Allan đều thích ăn thịt cứng một chút, thông thường đều trực tiếp vào rừng rậm săn thú rồi chiên hoặc nướng. Trước kia là bọn họ thay phiên săn thú, rồi người kia chịu trách nhiệm nấu cơm, Bạch Tử Thạch bởi vì khí lực quá nhỏ, vinh dự trở thành kẻ chờ ăn, lần trước nồi nhỏ xẻng nhỏ làm một bữa cơm mà gián đoạn đến hai ba tiếng, bị Bạch Tử Thạch tự động vứt bỏ. Bất quá, không biết tại sao, kể từ ngày xe bọn họ rời khỏi thương ***, liền biến thành mỗi lần đều là Allan đi săn thú, Vincent nấu cơm.

Bất quá như vậy cũng tốt, tối thiểu lúc Vincent nấu cơm sẽ để cậu làm chuyện gì đó vừa khả năng, không giống Allan, mỗi lần cậu muốn giúp đỡ, đều kêu lên như cậu làm chuyện gì tội ác tày trời không bằng.

… . Kỳ thực, Allan đồng học tương đối vô tội, hắn mặc dù không muốn làm tiểu á thú nhân mệt, nhưng cũng không hoàn toàn cấm cậu hỗ trợ, chẳng qua là mỗi lần Bạch tiểu bằng hữu muốn giúp hắn, ánh mắt lạnh lùng của Vincent sẽ làm cho Allan cảm thấy kinh hồn táng đảm, cái tên nhỏ mọn đó căn bản là độc chiếm dục phát tác. Mỗi lần Vincent nấu cơm, tiểu á thú nhân sẽ giúp hắn chuyển chuyển đồ vật, canh thời gian và mức độ lửa, hoặc là cùng nhau thương lượng một chút xem ăn cái gì. . . Allan dám dùng Mặc Phỉ đánh cuộc, Vincent căn bản là không muốn thấy Bạch cũng làm vậy với mình!

Sau nửa giờ, Allan khiêng con mồi đã được xử lý xong trở về, Vincent thuần thục quét gia vị lên con mồi, sau đó đem gác trên đống lửa. Bạch Tử Thạch thì bưng ‘chén nhỏ’ của cậu ăn, thỉnh thoảng lấy miếng thịt cho Miêu Ô thú.

“Ăn nhiều một chút, chiều tối nay chúng ta sẽ chạy không ngừng, như vậy khoảng chín giờ tối nay mới kịp tiến vào Tây Dã thành trước khi cổng thành đóng. “

Muốn vào thành? Bạch Tử Thạch vui mừng nhìn Vincent, bọn họ ở trên đường đã qua hơn hai tháng, hôm nay cuối cùng đã thấy thành thị!

Trên mặt tiểu á thú nhân mang theo kinh hỉ cùng nụ cười sáng lạn, làm Vincent cũng không khỏi mỉm cười, đi xe thời gian dài thế này, đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên, trước đây bất luận là chỗ nào, bọn họ đều bay qua bay lại bằng thú hình. Nói đến thú hình. . .

Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, đột nhiên hỏi: “Bạch, muốn bay đến đó không?”

Bay? Bạch Tử Thạch sửng sốt: “Bay như thế nào?”

Allan nghe thấy đề nghị của Vincent, thân thể dừng lại, bưng bát xoay người, nhìn không nổi, thật sự là nhìn không nổi, trước kia sao lại không phát hiện ra Vincent âm hiểm như vậy chứ! Phỏng chừng toàn bộ Bác Nhã đại lục trừ Bạch cái tiểu ngu ngốc này không biết ra, thì ai cũng biết lưng thú nhân chỉ có bầu bạn mới được leo lên. Allan ai oán thở dài, để một người thú nhân chính trực như hắn nhìn một tiểu á thú nhân khả ái ngày ngày lưu lạc hổ khẩu, đây thật là một chuyện quá tàn nhẫn. . . Tàn nhẫn nhất là, tiểu á thú nhân này lại không gặp được hắn trước ! ! ! =口=. . . .

Ở một góc độ khó thấy trừng mắt liếc Allan đang trợn mắt nhìn hắn, Vincent mỉm cười: “Ngươi còn chưa thấy qua thú hình của ta, ta biến thân mang ngươi đi, ngươi bằng lòng không?”

Thú hình, Bạch Tử Thạch tay nắm chặt dĩa ăn, hơi có chút khẩn trương cùng mong đợi, đây là lần đầu tiên cậu thấy thú hình của thú nhân, thú hình của Vincent sẽ là dạng thế nào đây?

“Được.” Cậu nghe thấy bản thân mình nói vậy.

Vincent nhẹ nhàng thở ra một hơi trong lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra buông cái đĩa nắm chặt trong tay, khi nhìn thấy mấy dấu tay thô to ở mép đĩa, thì không dấu vết đổi một cái bát khác, lúc Bạch Tử Thạch cúi đầu ăn cơm, đem cái đĩa kim loại kia bóp vo viên, sưu một tiếng ném vào rừng rậm, nói: “Nhanh ăn đi, lát nữa chúng ta sẽ đi.”

“Ngô.” Bạch Tử Thạch xiên một cái Tạp Tạp Thái bỏ vào miệng nhai, bay lên sao? Nghe thật là một chuyện không tệ.

Chờ ba người đều ăn cơm xong, Bạch Tử Thạch khăng khăng rửa sạch bát đĩa, đem mọi thứ thu dọn xong, mới đứng ở bãi đất trống bên cạnh chờ Vincent.

“Xe giao cho ngươi đấy, Allan.” Vincent nhìn bằng hữu của mình, Allan khoanh tay, ngươi đã nói thế, ta còn có thể nói không sao?

Vincent lấy từ trên xe xuống một cái tương tự áo choàng, cẩn thận buộc chặt cho Bạch, lại lấy ra một cái tương tự mắt kính đeo cho Bạch Tử Thạch, từ đầu đến chân, võ trang đủ cho cậu, nhìn một chút, gật đầu: “Nắm chặt ta.”

Bạch Tử Thạch bị bộ dạng nghiêm túc đến kỳ lạ như vậy làm cho có chút khẩn trương, hơi cứng ngắc gật đầu.

“Cảm giác bay rất tốt, không cần phải sợ.” Vincent an ủi cậu, sau đó đi tới bãi đất trống bên cạnh. Vài giây đồng hồ sau, Vincent biến mất, trên đất trống xuất hiện một con dã thú khổng lồ, lớn lên giống tuyết lang, nhưng miệng lại càng thêm sắc nhọn một chút, đuôi rất dài, lông trên đó thoạt nhìn bông xù, rất giống đuôi hồ ly. Toàn thân lông màu đen, dưới ánh mặt trời dường như tỏa ra một chút ánh sáng. Nó ngồi xổm trên mặt đất, cặp mắt kim sắc lóe lên quang mang lạnh lùng, thoạt nhìn vô cùng thần bí cao quý.

Bình Luận (0)
Comment