Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1013 - Chương 1013 - Bốc Thăm

Chương 1013 - Bốc thăm
Chương 1013 - Bốc thăm

- Tiểu hữu, ngươi đi tìm tám khối đá xanh cùng một khối đá tím, bỏ vào bên trong một cái túi, nếu ai bắt được khối đá màu tím, Hồng Mông Tử Khí sẽ thuộc về người đó.

Lục Áp đạo nhân mỉm cười nói với Hoàng Mạc Chi.

- Vãn... Vãn... Vãn bối tuân mệnh.

Sắc mặt Hoàng Mạc Chi trắng bệch, lửa nóng trong ánh mắt các Chuẩn Thánh khắp nơi hiện ra, ánh nhìn các đại Chuẩn Thánh ai cũng theo dõi người này, bởi vì tu vi mỗi người ở đây đều cực mạnh mẽ, nếu ai thi triển bí thuật đương nhiên sẽ bị phát hiện.

Thời gian nửa nén hương đi qua.

Hoàng Mạc Chi quay trở lại, trong tay mang theo một cái túi, không ai có thể thấy rõ trong đó có gì vật.

- Các vị đạo hữu, tốt nhất đừng thi triển pháp nhãn xem đồ vật trong bao vải, nếu có người trái với quy tắc, vậy thì mất đi tư cách đạt được Hồng Mông Tử Khí.

Trấn Nguyên Tử khẽ lên tiếng, điều này khiến cho sắc mặt Đế Tuấn cùng Phong Đô Đại Đế hơi biến, vừa định triển khai pháp nhãn cũng chỉ có thể thu hồi.

Dù sao tu vi mọi người ở đây đều thuộc hàng Chuẩn Thánh, ai muốn giở trò quỷ cũng không có khả năng.

Tình hình sau đó cực kỳ trịnh trọng.

Tu vi Hoàng Mạc Chi bị phong cấm, các đại Chuẩn Thánh từng người đến kiểm tra, đến khi bọn hắn xác định không có bất kỳ cái gì dị thường, lúc này mới nhao nhao gật đầu, biểu thị có thể bắt đầu bốc thăm.

Lúc này.

Sắc mặt Hoàng Mạc Chi trắng bệch, một mặt khẩn trương nhìn về phía các đại Chuẩn Thánh, các đại Chuẩn Thánh tất cả đều nhìn chằm chằm vào túi trong tay hắn, trong mắt càng là hiện ra vẻ nóng bỏng.

- Trước khi bắt đầu bốc thăm, chúng ta cần đặt điều kiện, nếu người nào rút được khối đá màu tím, Hồng Mông Tử Khí sẽ thuộc về người đó, những người khác không được tranh đoạt, nếu không làm đúng, những người khác cùng nhau diệt sát tại chỗ.

Lục Áp đạo nhân lạnh giọng cảnh cáo.

Không ai từ chối đề nghị của Lục Áp, đây cũng là chuyện đương nhiên, có người đạt được đến Hồng Mông Tử Khí, người khác lần nữa tranh đoạt, bốc thăm này chẳng phải không có chút ý nghĩa?

- Bần đạo tới trước.

Trấn Nguyên Tử bước nhanh đến phía trước, người đầu tiên đưa tay vào trong túi, các đại Chuẩn Thánh khẩn trương quan sát, rất sợ Trấn Nguyên Tử bốc được khối đá màu tím.

- Hô.

Chuẩn Thánh khắp nơi thở ra một hơi, Trấn Nguyên Tử không bốc được khối đá màu tím, trên trán mỗi người lấm tấm mồ hôi, như kinh lịch một trận sinh tử đại chiến.

- Xem ra bần đạo không có duyên với Hồng Mông Tử Khí.

Trấn Nguyên Tử đắng chát cười một tiếng, trực tiếp lui ra.

- Ta tới.

Chúc Dung bước nhanh đến phía trước, trực tiếp đưa tay luồn vào túi, hắn tìm tòi một phen, trực tiếp lấy ra một khối đá màu xanh, điều này cũng làm cho hắn biến sắc, thở dài, lui xuống.

Giờ phút này, trong túi chỉ còn bảy viên đá, trong đó có một viên chính là khối đá màu tím, điều này cũng khiến các Chuẩn Thánh còn lại khẩn trương đi lên.

Thế nhưng ai cũng không chú ý tới, thời khắc này sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, trong mắt không chút gợn sóng, như không thèm để ý Hồng Mông Tử Khí thuộc về ai.

Diệp Hiên nhìn vào ánh mắt Hoàng Mạc Chi, lặng yên xẹt qua một vòng quỷ dị, khóe miệng nhếch lên, không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

Thanh Thiên Đạo Nhân khẩn trương tiến lên, lục lọi bao vải hơn mười hơi thở, nhưng vẫn rút ra khối đá màu xanh, ánh mắt hắn hiện ra vẻ cực kỳ thất vọng, theo đó lui xuống.

Bốc thăm tiếp tục tiến hành, bầu không khí càng khẩn trương, Lục Áp không rút trúng, nhưng hắn cũng không một chút thất vọng, mỉm cười lui xuống.

- Tới ta.

Bỗng nhiên, Diệp Hiên một bước tiến lên trước, đi thẳng tới trước người Hoàng Mạc Chi, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó liền tách ra.

- Tuyệt đối không để hắn đạt được Hồng Mông Tử Khí.

Hai mắt Đế Tuấn đỏ ngầu, nội tâm kịch liệt gào thét, những sợi tóc xanh của hắn xù lên, chứng minh tâm thần của hắn đang kịch liệt lay động đến tình trạng nào.

- Nhất định có thể rút trúng, nhất định có thể.

Côn Bằng run rẩy nỉ non, gắt gao nhìn chăm chú Diệp Hiên, bởi vì hắn tin tưởng Diệp Hiên nhất định là vị Thánh Nhân trời định thứ bảy.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Diệp Hiên, trước sự chăm chú quan sát của các đại Chuẩn Thánh Diệp Hiên cho tay vào túi thăm dò.

Không một chút chậm trễ, cũng không khẩn trương, Diệp Hiên tiện tay móc ra một viên đá, lòng bàn tay hắn mở ra, bọn người Đế Tuấn thở phào một hơi, giọng cười điên dại trong miệng phát ra.

- Ha ha.

Sắc mặt Đế Tuấn đỏ lên cười nhạo nói:

- Diệp Hiên ơi Diệp Hiên, muốn Hồng Mông Tử Khí, ngươi chờ cả đời đi.

Đến cùng, Diệp Hiên rút cũng là khối đá màu xanh, hiển nhiên hắn đã bỏ lỡ cơ hội đạt được Hồng Mông Tử Khí.

Đối mặt Đế Tuấn chế giễu, còn có Côn Bằng cùng Khổng Tuyên thất vọng, còn có các Chuẩn Thánh khác cười trên nỗi đau của người khác, Diệp Hiên cũng không dao động, bình tĩnh trở về chỗ.

- Không sao hiền đệ, ta cùng Côn Bằng còn chưa rút, chúng ta còn cơ hội.

Khổng Tuyên âm thầm trấn an Diệp Hiên.

Nghe lời Khổng Tuyên nói, Diệp Hiên mỉm cười, cũng không nói gì, như hắn căn bản không có để Hồng Mông Tử Khí.

- Tới ta.

Bỗng nhiên, Đế Tuấn bước nhanh đến phía trước, sắc mặt đỏ lên kịch độ rung động, giờ phút này bốc thăm đã qua một nửa, nhưng mấy người trước đều không rút được Hồng Mông Tử Khí, điều này chứng minh tỉ lệ hắn rút được Hồng Mông Tử Khí cực lớn.

Đế Tuấn chậm rãi hít sâu vào một hơi rồi chầm chậm thở ra, sắc mặt hắn cực kỳ trịnh trọng, cuối cùng đưa tay vào bên trong túi, hắn chậm rãi móc ra khối đá trong bao vải, lúc mở bàn tay ra, trong nháy sắc mặt Đế Tuấn tái nhợt, cả người ngốc trệ tại chỗ.

- Không thể nào, không thể nào, vì cái gì ta không rút được?

Đế Tuấn gào thét, vì trong tay hắn chính là một khối đá màu xanh.

Bình Luận (0)
Comment