(Giấu trời qua biển – một trong ba mươi sáu kế trong Binh Pháp Tôn Tử)
- Hết thảy là ta chưởng khống, bọn người Đế Tuấn không chiếm được Hồng Mông Tử Khí.
Diệp Hiên cười một tiếng, lần nữa bước tới trước, sắc mặt Côn Bằng cùng Khổng Tuyên ngốc trệ, không biết vì sao Diệp Hiên có vẻ tự tin như vậy.
- Hiền đệ, đến cùng là chuyện gì xảy ra?
Khổng Tuyên bước nhanh đuổi kịp Diệp Hiên, hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
- Huynh trưởng không cần sốt ruột, một hồi ngươi liền biết.
Diệp Hiên mỉm cười trả lời, độn quang quanh thân phát ra hừng hực, nhắm hướng đông mà đi nhanh, khiến cho hai người kia kinh ngạc đi theo.
...
Đông Thắng Thần Châu, Thông Thiên Phong.
Một tòa đình đài, mây khói lượn lờ, đỉnh núi sừng sững, cho người ta một loại cảm giác như tiên cảnh.
Diệp Hiên ngồi ngay ngắn bên trong đình đài, Khổng Tuyên cùng Côn Bằng đứng ở hai bên, hai người nôn nóng bất an, không biết vì sao Diệp Hiên dẫn bọn họ đến chỗ này.
Xoẹt
Bỗng nhiên, một thân ảnh vạch phá trường thiên mà đến, trong nháy mắt xuất hiện ở đỉnh Thông Thiên Phong, nhanh chân đi tới Diệp Hiên, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.
- Tiên sinh.
Người đó cấp tốc vào đình đài, quỳ trước người Diệp Hiên, trên mặt hiện ra một vẻ hưng phấn.
- Ha ha, Hoàng bàn tử, thật sự là vất vả cho ngươi.
Diệp Hiên cười ha ha một tiếng, thân thiết đỡ người này đứng dậy, điều này khiến cho hai người Côn Bằng cùng Khổng Tuyên ngốc trệ tại chỗ.
Hô hấp dồn dập, kinh ngạc quan sát, Côn Bằng cùng Khổng Tuyên không dám tin vào mắt mình, càng cảm giác bản thân rơi vào mộng cảnh.
Bọn hắn nhìn thấy cái gì?
Hoàng Mạc Chi, đệ tử thân truyền Phong Đô Đại Đế, giờ phút này xuất hiện trước mặt bọn hắn, càng là hành lễ với Diệp Hiên, bọn hắn làm sao có thể tin?
- Tiên sinh, không biết tuồng kịch này của Hoàng bàn tử diễn như thế nào?
Hoàng Mạc Chi, không, nên gọi là Hoàng bàn tử, giờ phút này hắn cười lấy lòng lên tiếng, trong bàn tay bỗng dưng hiện ra một vật, chính là Hồng Mông Tử Khí mà Chuẩn Thánh cầu còn không được.
- Ha ha, mười vạn năm qua, thuộc hạ đắc lực nhất của Diệp Hiên ta, Hoàng bàn tử, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng.
Diệp Hiên thoải mái cười to, trực tiếp cầm Hồng Mông Tử Khí trong tay, dù cho trời sập, Diệp Hiên cũng không sợ hãi, giờ phút này kích động đến cực điểm, thể xác tinh thần đều rung động kịch độ, chứng minh hắn kích động đến cỡ nào.
- Bọn hắn thật ngu xuẩn, phong cầm tu vi thuộc hạ tưởng là xong chuyện, đáng tiếc bọn hắn không biết, năm đó lúc thuộc hạ thân là phàm nhân, cực kỳ tinh thông các loại kỹ nghệ ảo thuật thế gian, dù thuộc hạ mất đi tu vi cũng có thể đem khối đá màu tím muốn cho ai là cho người đó.
Hoàng bàn tử vui cười lên tiếng, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt, một chút tự đắc lộ ra, hiển nhiên có thể đùa bỡn một đám Chuẩn Thánh trong lòng bàn tay, khiến cho hắn có một cảm giác hư vinh cực lớn.
- Làm không tệ, ngươi không khiến ta thất vọng, đáng tiếc, dù ngươi lưu tại bên người Phong Đô lão nhi, có thể mang về Hồng Mông Tử Khí, cũng không được lợi ích gì.
Diệp Hiên thoải mái cười to nói.
- Thiên... Thiên Đế... Cái này... Đây là có chuyện gì?
Côn Bằng ngạc nhiên lên tiếng, hắn rung động không thôi, đến bây giờ không nghĩ rõ đây là chuyện gì.
- Để ta giới thiệu một chút, đây là Hoàng bàn tử, là thủ hạ đắc lực nhất của ta, năm đó ta từng mang hắn đưa vào Địa phủ, hắn được Phong Đô thu làm đệ tử thân truyền, đáng tiếc Phong Đô Đại Đế không biết, người này là người của ta.
Đạt được Hồng Mông Tử Khí, tâm tình Diệp Hiên vô cùng tốt, trực tiếp giới thiệu thân phận Hoàng bàn tử với hai người.
- Nhưng... thế nhưng... Sao Hồng Mông tử khí lại ở trong tay Hoàng đạo hữu?
Khổng Tuyên kinh nghi lên tiếng.
- Khổng Tuyên tiền bối, để ta nói.
Hoàng bàn tử mỉm cười, kể lại từ đầu đến cuối.
Hồng Mông Tử Khí xuất hiện, Diệp Hiên âm thầm ra hiệu với Hoàng bàn tử, muốn hắn hành sự tùy theo hoàn cảnh, có cơ hội liền cướp đoạt Hồng Mông Tử Khí vào tay.
Đương nhiên, Diệp Hiên không đặt hi vọng ở Hoàng bàn tử, dù sao Hoàng bàn tử chỉ là tu vi Đại La, căn bản không có khả năng tham dự vào trận tranh đoạt này của các Chuẩn Thánh.
Tuyệt đối không ngờ rằng, cuối cùng lại dùng phương thức bốc thăm để xem Hồng Mông Tử Khí thuộc về người nào, mà Hoàng bàn tử xuất hiện hợp thời, cho hắn cơ hội tuyệt hảo.
Hoàng bàn tử không phải người Địa Tiên Giới, năm đó hắn thân là phàm nhân theo Diệp Hiên, gặp lòng người nhiều hiểm ác, tính cách âm hiểm ngoan độc, mặc dù hắn không mưu cầu tu vi, thế nhưng lại cực kỳ tinh thông bàng môn tả đạo, đây cũng là điểm Diệp Hiên coi trọng hắn.
Một ảo thuật nho nhỏ của phàm nhân, trực tiếp man thiên quá hải, Chuẩn Thánh khắp nơi không thể vận dụng tu vi xem xét, không biết Hoàng bàn tử sớm đã giở trò trong bao vải.
Mà, Diệp Hiên cũng không cần lên tiếng với Hoàng bàn tử, vỏn vẹn một ánh mắt có thể hiểu rõ tâm ý đối phương, từ trước tới nay vẫn rất ăn ý.
Ánh mắt Diệp Hiên ra hiệu, Hoàng bàn tử để Phong Đô Đại Đế rút ra khối đá màu tím, trải qua việc bốc thăm.
Về phần Hồng Mông tử khí trong tay Hoàng bàn tử, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản.
Phong Đô Đại Đế cũng không ngốc, hắn mang Hoàng bàn tử vội vàng rời đi, hắn làm sao nghĩ không ra các Chuẩn Thánh khác sẽ chặn đường giết hắn?
Mà Hoàng bàn tử là đệ tử thân truyền của hắn, Hồng Mông Tử Khí can hệ trọng đại, các Chuẩn Thánh khắp nơi tất nhiên sẽ nhìn hắn chằm chằm, cũng chỉ có thể giao Hồng Mông Tử Khí cho Hoàng bàn tử đảm bảo, để hắn mang về Địa Phủ mới là lựa chọn chính xác nhất.
Hoàng bàn tử cầm Hồng Mông Tử Khí rời đi, Phong Đô Đại Đế quả nhiên bị đám người Đế Tuấn bao vây chặn đánh, giờ phút này không biết đã đánh tới tình trạng nào.