Không trách Phong Đô Đại Đế chật vật như thế, một Đế Tuấn đã hơn hắn một bậc, còn có Chúc Dung Hỏa Chi Tổ Vu, cho dù hắn là Quỷ Đế chí cao của Địa Phủ, giờ phút này cũng chạy trốn thục mạng.
Chỉ là hai mắt Phong Đô Đại Đế như muốn nứt ra, mặc dù hắn bị đuổi giết điên cuồng, nhưng rất hận Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử, sự câm hận như giòi trong xương gặm ăn tinh thần của hắn.
Sỉ nhục, sỉ nhục cực lớn, đây quả thực là vô cùng nhục nhã.
Phong Đô Đại Đế làm sao cũng không nghĩ tới, hắn lại bị Diệp Hiên cùng Hoàng bàn tử đùa bỡn trong lòng bàn tay, càng bị Diệp Hiên qua mắt.
Quỷ thiên đại thuật, chư thiên vô tung, trong đó ẩn chứa một tia nguyên thần của Phong Đô Đại Đế, vô luận Hoàng bàn tử đi tới chỗ nào, hắn đều có thể biết, là hắn ra tay trên người Hoàng bàn tử, chính là vì phòng ngừa chuyện ngoài ý.
Khi hắn biết được chân tướng sự tình, Phong Đô Đại Đế nổi trận lôi đình, hận không thể chém Hoàng bàn tử cùng Diệp Hiên thành muôn mảnh, nhưng hết lần này tới lần khác bọn người Đế Tuấn đuổi tới, bao vây chặn đánh hắn, dù hắn giải thích như thế nào mấy người Đế Tuấn cũng cũng không tin.
- Giao ra Hồng Mông Tử Khí.
Đế Tuấn lạnh lùng gầm thét, ra tay tàn nhẫn vô tình.
- Đế Tuấn, ngươi tỉnh táo suy nghĩ một chút, vì sao Diệp Hiên không cùng ngươi truy sát ta, chẳng lẽ hắn không quan tâm Hồng Mông Tử Khí sao?
Phong Đô Đại Đế điên cuồng bỏ chạy, giận dữ hét.
- Ừm?
Nghe Đô Đại Đế nói, khí tức Đế Tuấn trì trệ, thuật pháp đánh về phía Phong Đô Đại Đế hơi dừng một chút, trong mắt xẹt qua một vẻ kinh nghi bất định.
Đúng a, Hồng Mông Tử Khí là mấu chốt thành thánh, vì sao Diệp Hiên không đến đây chặn đường Phong Đô Đại Đế, chẳng lẽ hắn thật không quan tâm việc thành thánh sao?
Điểm đáng ngờ, điểm đáng ngờ cực lớn, Đế Tuấn thân là Chuẩn Thánh, hắn vạn phần tinh tường Hồng Mông Tử Khí có sức hấp dẫn các Chuẩn Thánh lớn đến bao nhiêu.
- Hai vị đạo hữu dừng tay.
Bỗng nhiên, Đế Tuấn gầm nhẹ, Chúc Dung sớm đã thu hồi thần thông Tổ Vu, hiển nhiên nghe được lời Phong Đô Đại Đế nói, giờ phút này trong nội tâm cũng dâng lên nghi hoặc.
Hiển nhiên, mấy người mặc dù bị tham lam che đậy tâm trí, nhưng bọn hắn đều là nhân vật chí cao giữa trời đất, tuyệt không phải hạng người ngu xuẩn, hiển nhiên cũng phát hiện điểm đáng ngờ trong đó.
- Mấy vị đạo hữu nghe ta nói.
Ba vị Chuẩn Thánh dừng tay, để Phong Đô Đại Đế lấy hơi, cực kỳ uất ức nói ra chuyện đã xảy ra, hắn càng nói thần sắc càng gắt gỏng, trên mặt càng hiện ra nét khuất nhục.
- Chẳng lẽ Hoàng Mạc Chi thật là người của Diệp Hiên?
Chúc Dung kinh ngạc nỉ non.
- Đây không phải không có khả năng, nếu không Diệp Hiên như thế nào từ bỏ Hồng Mông Tử Khí?
Sắc mặt Đế Tuấn kinh nghi bất định, trong mắt xẹt qua một tia hung quang.
- Hai vị đạo hữu minh giám, Hồng Mông Tử Khí thật ở trong tay Diệp Hiên, bản đế cũng bị Diệp Hiên hắn lừa.
Phong Đô Đại Đế nổi giận giải thích.
- Hừ.
Bỗng nhiên, Đế Tuấn hừ lạnh lên tiếng, hai mắt âm trầm nhìn về phía Phong Đô Đại Đế nói:
- Ai biết được ngươi có nói láo hay không, hay chỉ là âm mưu của ngươi, chẳng phải xem chúng ta như nít lên ba mà trêu đùa?
- Bản đế có thể lập quyết tâm ma đại thệ, lời nói đều là thật, nếu không bản đế cả đời không thể bước vào Thánh Nhân cảnh.
Phong Đô Đại Đế trực tiếp phát hạ tâm ma đại thệ, một mặt xấu hổ giận dữ nhìn bọn người Đế Tuấn.
Nghe Phong Đô Đại Đế phát hạ tâm ma đại thệ, sắc mặt bọn người Đế Tuấn hơi biến, phải biết tâm ma đại thệ cực kỳ đáng sợ, cho dù Chuẩn Thánh cũng không dám tuỳ tiện nói ra lời thề này, bởi vì vi phạm lời thề, tu luyện sẽ sinh sôi tâm ma, không cẩn thận sẽ bị hồn phi phách tán giữa trời đất.
- Chẳng lẽ hắn nói là sự thật?
Nội tâm Đế Tuấn kinh nghi bất định, Diệp Hiên không xuất hiện đã là điểm đáng ngờ cực lớn, giờ phút này Phong Đô Đại Đế lại phát hạ tâm ma đại thệ, làm sao không khiến nội tâm Đế Tuấn có ý nghĩ ý khác?
Nhưng Đế Tuấn cũng không triệt để tin tưởng lời Phong Đô, thời khắc này Phong Đô Đại Đế đối diện nguy cơ sinh tử, vì ẩn giấu Hồng Mông Tử Khí mà phát hạ tâm ma đại thệ, nói như thế này cũng không phải không thể tiếp nhận.
- Mở ra Tu Di không gian, để chúng ta nhìn xem Hồng Mông Tử Khí có trên người của ngươi hay không.
Đế Tuấn âm lãnh lên tiếng nói.
- Ngươi...
Nghe Đế Tuấn nói, Phong Đô Đại Đế xấu hổ giận dữ muốn tuyệt, đây quả thực là sỉ nhục của hắn, nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nếu hắn không chứng minh mình trong sạch, chỉ sợ hôm nay sẽ có nguy cơ sống chết.
Đùng...
Hư không chập chờn, gợn sóng cuồn cuồn, cuối cùng Phong Đô Đại Đế cũng mở ra Tu Di không gian, mặc cho bọn người Đế Tuấn quan sát, chỉ là Tu Di không gian của hắn ngoại trừ một vài quỷ đạo Linh Binh cùng một chút bí thuật thần thông, không có Hồng Mông Tử Khí.
- Hồng Mông Tử Khí thật không ở trên người của ngươi.
Sắc mặt Đế Tuấn âm trầm, trong mắt có vẻ thất vọng, căn bản hắn không cần cẩn thận tra tìm, chỉ cần nguyên thần cảm ứng đã biết Hồng Mông Tử Khí đích thực không có trên người Phong Đô Đại Đế.
- Hồng Mông Tử Khí đã rơi vào trong tay Diệp Hiên, nếu để hắn thành thánh, chúng ta sẽ gặp đại kiếp, Đế Tuấn ngươi hẳn là rõ đạo lý này.
Phong Đô Đại Đế xấu hổ giận dữ lên tiếng.
- Được, bản đế tin tưởng ngươi một lần, nhưng nếu ngươi dám lừa gạt ta giấu đi Hồng Mông Tử Khí, dù ngươi trở lại Địa Phủ, bản đế mang theo Thượng Cổ Yêu Đình giết cả Địa Phủ, nhất định để ngươi chết không có chỗ chôn.
Đế Tuấn lạnh lùng lên tiếng, trực tiếp hóa thành độn quang biến mất không thấy nữa, hắn muốn trở về Thượng Cổ Yêu Đình nói tin tức này cho Đông Hoàng Thái Nhất.