Vu tộc tổ địa, hỗn độn hư không.
Thân ảnh Lục đạo to lớn ngồi xếp bằng trong hư không, từng đạo Tổ Vu thần quang đáng sợ xông lên tận trời.
- Chúc Dung, ngươi nói thế là thật, Hồng Mông Tử Khí thật xuất hiện?
Cú Mang Đông Phương Mộc Chi Tổ Vu, giờ phút này nhíu mày hỏi Chúc Dung.
- Chính là thật, Hồng Mông Tử Khí đích thực xuất hiện, chỉ là không biết là trong tay Diệp Hiên hay là Phong Đô.
Chúc Dung nhẹ nhàng gật đầu.
- Hồng Mông Tử Khí can hệ trọng đại, liên quan đến vị Thánh Nhân thứ bảy xuất thế, mặc dù Vu tộc ta vô duyên thánh vị, nhưng vật này tuyệt không thể tuỳ tiện rơi vào tay người ngoài.
Huyền Minh Tổ Vu lên tiếng.
- Diệp Hiên giết mấy vạn tộc nhân Vu tộc, không bằng chúng ta đích thân tới Thiên Đình, một là tới đòi công đạo, hai là xem Hồng Mông Tử Khí phải chăng là ở chỗ hắn.
Cường Lương Lôi Chi Tổ Vu, tính tình dễ giận, giờ phút này gầm nhẹ lên tiếng, Tổ Vu thần lôi quanh thân đang lóe lên, ngoài ra vô ngân hư không ẩn ẩn sụp đổ.
- Không thể, Thượng Cổ Yêu Đình sắp mở ra đại hội Vạn Yêu, bọn hắn mới là kẻ địch lớn nhất Vu tộc ta, nếu chúng ta cùng Diệp Hiên khai chiến, mặc dù Diệp Hiên không phải là đối thủ Tổ Vu chúng ta, nhưng Vu tộc ta cũng phải đánh đổi khá nhiều, chẳng phải là tạo thuân lợi cho Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn?
Thiên Hạo, Phong Chi Tổ Vu, tính tình của hắn là hiền hoà nhất, có thể xưng là trí kế vô song, giờ phút này nói rõ ràng tai họa ngầm.
- Đáng tiếc, giờ phút này chỉ có sáu đại Tổ Vu chúng ta xuất thế, nếu có thể tập hợp đủ Thập Nhị Tổ Vu, trong trời đất này người nào có thể khiến Vu tộc ta sẽ kiêng kị?
Chúc Dung tự nhiên thở dài, trong mắt xẹt qua một vẻ không cam lòng.
- Năm đó ngươi cùng Cộng Công bất hòa, trận chiến của hai người các ngươi thiên băng địa liệt, còn đụng ngã Bất Chu Sơn, điều này cũng khiến Vu tộc ta loạn trong giặc ngoài, càng làm cho tinh thần các huynh đệ khác chán nản, nếu có Đế Giang cùng Chúc Cửu Âm ở đây, chúng ta cần gì phải kiêng kị nhiều chuyện như vậy?
Thiên Hạo Tổ Vu tự nhiên thở dài.
- Đế Giang cùng Chúc Cửu Âm thân phú không gian cùng thời không chi lực, đáng tiếc hành tung hai bọn họ không rõ, nhưng ta nghĩ đại hội Vạn Yêu mở ra, hai người biết được tin tức này tất nhiên sẽ trở về, đến lúc đó Vu tộc ta không còn sợ bất cứ kẻ địch nào.
Cú Mang nói khẽ.
Mấy đại Tổ Vu ngồi xếp bằng trong hư không, từ cuộc trò chuyện của bọn hắn có thể biết được, Thượng Cổ Thập Nhị Tổ Vu cũng không phải bền chắc như thép, nội bộ tranh chấp không muốn người ngoài biết.
Mà Thượng Cổ Yêu Đình cùng Vu tộc một mạch kiêng kị lẫn nhau, vừa vặn cho Diệp Hiên một tia cơ hội thở dốc, nếu hai đại thế lực kinh khủng tìm tới Thiên Đình, Diệp Hiên cũng khó ứng đối.
...
Ngay lúc đó, một tin tức động trời truyền đến tam giới, triệt để đốt lên tam giới một ngòi nổ, khiến cho linh cảm sinh linh tam giới nhận một cỗ bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Hồng Mông Tử Khí xuất thế
Đơn giản mấy chữ, trầm trọng để cho người ta không thở nổi, tin tức khiến không biết bao nhiêu người nghe được mà điên cuồng.
Tin tức là từ trong miệng Phong Đô Đại Đế Địa Phủ truyền ra, căn cứ theo lời Phong Đô Đại Đế, Hồng Mông Tử Khí trong tay Diệp Hiên, nếu người nào muốn lấy được Hồng Mông Tử Khí, thì tiến đến Thiên Đình hướng Diệp Hiên đòi hỏi.
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, tin tức này như một viên quả bom nặng ký, triệt để khiến tam giới náo động, khiến biết bao nhân vật Chuẩn Thánh nhao nhao xuất thế, tất cả hỏi thăm tin tức liên quan tới Hồng Mông Tử Khí.
Cái gọi là giấy không gói được lửa, huống hồ càng có Phong Đô Đại Đế trợ giúp, không biết có bao nhiêu Chuẩn Thánh tiến về Địa Phủ, những gì liên quan tới Hồng Mông Tử Khí đều được miệng hắn nói ra.
Diệp Hiên trở thành mục tiêu công kích, cũng khiến cho ánh mắt sinh linh tam giới tập trung về hắn.
Đương nhiên, Phong Đô Đại Đế làm kẻ đầu têu cũng không dễ chịu, bởi vì cái Chuẩn Thánh khác cũng không ngốc, cũng là hoài nghi Hồng Mông Tử Khí hiện là trên người hắn.
Mặc dù Phong Đô Đại Đế sứt đầu mẻ trán, nhưng hắn đã là vò đã mẻ không sợ rơi, nếu hắn không chiếm được Hồng Mông Tử Khí, vậy Diệp Hiên cũng đừng nghĩ có được, hắn càng muốn mượn tay những Chuẩn Thánh diệt sát Diệp Hiên, như thế mới có thể tiêu mất mối hận trong lòng hắn.
Địa Phủ, mười tám tầng Địa Ngục.
Vong hồn kêu khóc, âm phong thảm đạm, càng có tiếng hung ma gầm thét truyền đến, xen lẫn hung sát chi khí, khiến người nhìn vào dâng lên cảm giác cực kỳ kinh khủng.
Cho dù huyễn cảnh kinh khủng, trong sâu thảm có một vòng Phật quang ở mười tám tầng Địa Ngục nở rộ, tường hòa Bồ Tát thấp tụng Phật Kinh.
- Chủ nhân, Hồng Mông Tử Khí xuất thế, ngài thật chẳng lẽ thờ ơ sao?
Đế Thính, Địa Tàng Vương tọa hạ Linh thú, còn là Linh thú độc nhất vô nhị giữa trời đất, một đôi Linh Nhĩ lắng nghe vạn vật, bản sự tuyệt đối có thể xưng duy nhất ở tam giới.
Tiếng Tụng kinh dừng lại, Địa Tàng Vương Bồ Tát chắp tay trước ngực, hắn ngồi xếp bằng phía trên Kim Liên, chầm chậm mở mắt, chỉ là trong mắt cũng không dao động.
- Địa ngục không trống, thề không thành phật, đây là tâm nguyện bần tăng năm đó phát ra, cũng là con đường bần tăng thành thánh, chỉ là Hồng Mông Tử Khí còn không biết trong tay Phong Đô hay Diệp Hiên, cho dù bần tăng đòi hỏi, chỉ sợ hai bọn họ cũng sẽ không cho.
Địa Tàng Vương Bồ Tát thở dài nói.
- Chủ nhân, ta từng thi triển thần thông lắng nghe động tĩnh tam giới, trong tay Phong Đô Đại Đế xác thực không có Hồng Mông Tử Khí, xem ra vật này hẳn là ở chỗ của Diệp Thiên Đế, bằng tu vi của ngài bây giờ, nếu cướp vật này, Diệp Hiên không phải đối thủ của ngài.
Đế Thính nói.