- Thiên hạ không có tiệc không tan, tụ tán ly biệt cũng là chuyện thường tình, đi thôi.
Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Hắn trở về Thiên Đình, trực tiếp truyền Thiên Đế pháp chỉ chiêu cáo tam giới, từ nay về sau Triệt Giáo một mạch không còn quan hệ gì với Thiên Đình, hôm nay ly biệt.
Thân Công Báo chậm rãi cởi Tuyệt Tiên Kiếm xuống, hai tay dâng kiếm lên, bi thương nói.
- Trước khi đi, giáo chủ để cho ta giao Tuyệt Tiên Kiếm cho ngài, để lại cho ngài...
Đáng tiếc, không đợi Thân Công Báo nói xong, Diệp Hiên đẩy Tuyệt Tiên Kiếm về, ngắt lời hắn.
- Tuyệt Tiên Kiếm chính là chí bảo của Triệt Giáo, ta không thể thu vật này, nói cho giáo chủ Diệp Hiên ta nhận hảo ý của hắn, năm đó Diệp Hiên nợ ơn hắn, ngày sau sẽ hoàn trả.
Diệp Hiên nói khẽ.
- Ai.
Thân Công Báo thở dài, biết Diệp Hiên tuyệt sẽ không tiếp nhận Tuyệt Tiên Kiếm, hắn lần nữa thi lễ với Diệp Hiên, định nói với Diệp Hiên cái gì, nhưng vừa mở miệng lại không cách nào nói ra.
- Thiên Đế bảo trọng, chúng ta đi đây.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể nói ra tám chữ này, sắc mặt Thân Công Báo trắng bệch, giống như chỉ trong khoảnh khắc mà già đi rất nhiều, hắn ra hiệu tiên nhân Triệt Giáo, dựng lên tường vân đi xuống hạ giới, lần từ biệt này có lẽ khó có thể gặp lại.
- Bệ hạ, nếu ngài muốn giữ bọn hắn lại, bọn hắn chưa hẳn sẽ rời đi.
Thái Bạch Kim Tinh thở dài nói.
Hiển nhiên, mười vạn năm qua, trong lòng quần tiên Triệt Giáo vô cùng sùng kính Diệp Hiên, nếu không có Diệp Hiên, Triệt Giáo cũng không có khả năng lần nữa quật khởi, lần này ra đi cũng không phải ý bọn họ muốn, nếu Diệp Hiên mở miệng giữ lại, có lẽ một nửa người bọn hắn sẽ lưu lại Thiên Đình.
- Nhất niệm lên, muôn sông nghìn núi đều có tình, nhất niệm diệt, thương hải tang điền đã vô tâm.
- Duyển mở duyên tụ, duyên diệt duyên tán, hết thảy theo gió mà bay đi.
Diệp Hiên nỉ non tự nói, không ai biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, một trận gió nhẹ thổi tới khiến cho sợi tóc của hắn tung bay trong gió, thời khắc này hắn bỗng nhiên quay người, một mình trở về.
Đấu Ngưu cung
Cửa cung đóng chặt, vạn dặm không người, Đấu Ngưu ở giữa, đưa mắt nhìn trong vòng vạn dặm không chút bóng người, chỉ vì Diệp Hiên truyền đạt pháp chỉ, hắn muốn bế quan một đoạn thời gian, tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Bên trong Đấu Ngưu cung.
Cung điện không đỉnh, sao trời đầy trời, từng sợi tinh huy chiếu xuống trên thân Diệp Hiên, không nhiễm trần thế, cho người ta một loại khí chất mơ hồ.
Đùng…
Hỗn độn sương mù, phong thiên tỏa địa, hai tay Diệp Hiên kết động pháp quyết, trực tiếp che đậy toàn bộ khu vực vạn dặm xung quanh Đấu Ngưu cung, không có chút khí tức lọt ra.
Diệp Hiên làm xong hết thảy, hắn ngồi xếp bằng trong Đấu Ngưu cung, vẩy bàn tay, Hồng Mông Tử Khí xuất hiện trong tay, hắn nhìn chằm chằm vật này.
Mấu chốt thành thánh, Chuẩn Thánh thèm nhỏ dãi.
Nếu như nói giữa trời đất có đồ vật gì có thể khiến Chuẩn Thánh không màng sống chết muốn đạt được, Hồng Mông Tử Khí tuyệt đối đứng hàng đầu, không có bất kỳ vật gì có thể so sánh.
Hồng Mông Tử Khí chìm nổi trong lòng bàn tay Diệp Hiên, nở rộ tử quang yếu ớt, còn có từng tia đạo tắc lưu chuyển, cho người ta cảm giác mông lung thần bí.
Nhưng bất luận Diệp Hiên cảm nhận Hồng Mông Tử Khí trong tay như thế nào, hắn cũng không có cảm nhận được Hồng Mông Tử Khí có điểm gì khác biệt, chỉ thấy một dạng khí tức không rõ, cho hắn một loại cảm giác quái dị.
- Kết.
Bỗng nhiên, hai tay Diệp Hiên kết động pháp quyết, một luồng hỗn độn sương mù sinh sôi ở đầu ngón tay hắn, trực tiếp đánh về phía Hồng Mông Tử Khí, cũng trong nháy mắt để Hồng Mông Tử Khí phát sinh biến hóa cực kỳ thần dị.
Đùng…
Hư không chập chờn, gợn sóng đạo đạo, Hồng Mông Tử Khí cuồn cuộn không thôi, cũng dần dần mông lung, Hồng Mông Tử Khí hóa thành từng mảnh từng mảnh tiên văn, hiện ra trong hư không.
- Thiên Đạo Pháp Tắc.
Nhìn một màn trước mắt, sắc mặt Diệp Hiên khẽ biến, trong miệng nỉ non tự nói, không chờ hắn lấy lại tinh thần, trong nháy mắt những tiên văn kia đã lao vào mi tâm hắn, trong một chớp mắt dung nhập vào trong đầu hắn.
Ầm ầm…
Sự tình cực kỳ thần dị phát sinh, những tiên văn này dung nhập vào mi tâm Diệp Hiên, Bất Diệt Chân Linh trong thức hải của hắn cuồng bạo chuyển động, những tiên văn bao trùm lên Bất Diệt Chân Linh của hắn, khiến cho thân thể hắn xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ.
Một sợi Thánh Quang từ trong cơ thể hắn tràn ra, Thánh Quang màu tím nguy nga, dần dần bao phủ thân thể hắn, qua ba hơi thở liền bao phủ hoàn toàn quanh người hắn.
Một sợi thánh uy dập dờn từ trên thân thể Diệp Hiên, thiên địa pháp tắc trong hư không bị trấn áp, một cỗ khí thế cực kỳ khủng bố phóng ra từ quanh thân Diệp Hiên, như trong giờ khắc này hắn hóa thành Thánh Nhân, có thánh vô thượng thần uy trấn thiên diệt địa.
Không dám tưởng tượng, cũng rất khó tưởng tượng, Hồng Mông Tử Khí như biến Diệp Hiên thành Thánh Nhân, khiến hắn có cảm giác không kém gì sáu đại Thánh Nhân kia uy nghiêm vô thượng, vỏn vẹn chỉ là khí tức tiết ra ngoài, thời không phương thiên địa bắt đầu vặn vẹo.
Ngay lúc đó.
Ý thức Diệp Hiên lâm vào một không gian thần bí, hắn mở mắt nhìn thấy tất cả đều là Thiên Đạo tiên văn, mặc dù hắn không nhận ra loại chữ viết này, nhưng hết lần này tới lần khác hắn có thể hiểu rõ hàm ý trong đó.
Chư thiên tụng kinh, pháp tắc chấn động, âm thanh Thiên Đạo đinh tai nhức óc quanh quẩn bên tai Diệp Hiên, khiến cho hai mắt hắn có vẻ ngốc trệ, trọn vẹn nửa ngày không tỉnh táo lại.
- Trọng lập thiên địa, có thể thành thánh.
Như thần chung mộ cổ, giống như kinh lôi nổ vang, một giọng nói điếc tai nhức óc từ không gian màu tím truyền đến, trong nháy mắt khiến Diệp Hiên hồi tỉnh lại.