Song quyền Diệp Hiên nắm chặt, trong mắt hiện ra một vẻ đắng chát.
- Phu quân, chàng rất nhớ vị bằng hữu này sao?
Bỗng nhiên, Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ lên tiếng, trong mắt hiện ra một tia nhẹ nhàng.
- Người chết không thể phục sinh, trừ khi ta có thể nghịch chuyển thời không trời đất, mới có thể gặp từng mảnh linh hồn hắn trong thiên địa, như thế hắn mới có thể khởi tử hoàn sinh, chỉ là muốn nghịch chuyển thời không trời đất, vậy ta tất phải trở thành chúng thánh chi thánh, như thế mới có thể đạt thành suy nghĩ trong lòng.
Diệp Hiên tự giễu cười nói.
- Phu quân, chàng nhìn, đây là cái gì.
Bỗng nhiên, bàn tay trắng như ngọc của Cửu Thiên Huyền Nữ xoay chuyển, một thanh đồng cổ kính xuất hiện, giờ phút này nở rộ ánh sáng đục ngầu, hư không xung quanh có chút vặn vẹo.
- Côn Lôn Kính?
Nhìn Côn Lôn Kính trong tay Cửu Thiên Huyền Nữ, hai mắt Diệp Hiên mê hoặc, không biết vì sao Cửu Thiên Huyền Nữ lấy ra vật này.
- Mặc dù Côn Lôn Kính không thể để cho Bạch Y huynh khởi tử hoàn sinh, thế nhưng Côn Lôn Kính có năng lực thời không hồi tưởng, phản bản quy nguyên, có thể tái hiện cảnh tượng năm xưa, giúp phu quân lần nữa tụ họp cùng vị bằng hữu kia.
Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười nói.
Côn Lôn Kính, tiên thiên linh bảo cực kỳ nổi danh trong tam giới.
Truyền thuyết vật này có thể qua lại thời không, chỉ là truyền thuyết quá mức khuếch đại, tác dụng vật này chính là hồi tưởng một đoạn cảnh tượng trong thời không, có thể biết được năm đó đã phát sinh chuyện gì.
Cửu Thiên Huyền Nữ có thể cảm nhận được áp lực của Diệp Hiên, càng có hoài niệm về Liễu Bạch Y, thân là thê tử, hiện tại nàng không làm được gì, chỉ dùng Côn Lôn Kính giúp Diệp Hiên nhìn lại cảnh tượng bạn cũ năm đó còn sống, có lẽ sẽ khiến tinh thần Diệp Hiên từ chán nản trở về bình thường.
- Thời không hồi tưởng, phản bản quy nguyên?
Nhìn Côn Lôn Kính trong tay Cửu Thiên Huyền Nữ, Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, hai mắt lóe lên vẻ phức tạp, trọn vẹn qua hơn mười hơi thở, hắn mới cầm lấy Côn Lôn Kính.
- Cám ơn nàng.
Diệp Hiên trịnh trọng lên tiếng.
- Chàng và ta là vợ chồng, cần gì phải khách khí với ta.
Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười nói.
Mặt trăng hôm nay rất tròn, hai thân ảnh rúc vào với nhau dưới ánh trăng, hình tượng như một bức tranh vĩnh hằng, có lẽ sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào trong trí nhớ của Diệp Hiên.
...
Gió êm sóng lặng, không nổi gợn sóng, Thiên Đình từng bước vận chuyển, thỉnh thoảng có Chuẩn Thánh đến thăm Thiên Đình, muốn tìm kiếm tin tức về Hồng Mông Tử Khí, nhưng bị trận thế Thiên Đình chấn nhiếp, cũng chỉ bất đắc dĩ đi trở về.
Ba đại Chuẩn Thánh tọa trấn Thiên Đình, Yêu Sư Côn Bằng, Khổng Tước Đại Minh Vương, còn có Thái Thượng Lão Quân khiến người ta kiêng kị đến cực điểm, vỏn vẹn chỉ ba người này cũng đủ để uy hiếp Chuẩn Thánh các phương, không dám tùy tiện lỗ mãng tại Thiên Đình.
Diệp Hiên bế quan, không ai biết hắn khi nào xuất quan, chỉ là ánh mắt tam giới hiện tại toàn bộ đặt ở Thượng Cổ Yêu Đình, cũng không quá xem trọng Diệp Hiên.
Dù sao, Thiên Đình trên đà diệt vong, sẽ không ai chú ý.
Bên trong Đấu Ngưu cung.
Nghịch hành thông đạo mở ra, đại môn thông đến nhân gian giới hiện ra, Diệp Hiên đứng chắp tay, Hoàng bàn tử đứng bên, hiển nhiên Diệp Hiên muốn đi một chuyến về nhân gian giới, bởi vì nhân gian giới là gốc rễ của hắn, mà Liễu Bạch Y cũng chết ở nhân gian giới.
- Tiên sinh, chúng ta nên lên đường.
Hoàng bàn tử thấp giọng nhắc nhở.
- Bao nhiêu năm rồi?
- Ta nhớ không rõ, hẳn là có mấy vạn năm?
Diệp Hiên lẩm bẩm tự nói, lần trước hắn trở về nhân gian, ước chừng đã qua vài vạn năm, người cùng vật trước kia sớm đã tan biến khỏi nhân gian giới, không biết vài vạn năm sau nhân gian giới sẽ như thế nào.
- Đi thôi.
Diệp Hiên bước chậm đi vào, Hoàng bàn tử bước nhanh đi theo, cánh cửa thông đạo ngược dòng đang đóng lại, hai người cuối cùng biến mất khỏi Đấu Ngưu cung.
Mười vạn năm, trọn vẹn mười vạn năm, mười vạn năm sau, Diệp Hiên lần nữa trở lại đất cũ, nhưng hắn đã trở thành Chuẩn Thánh, không còn là thiếu niên như ngày xưa, thế nhưng Nhân Gian Giới mười vạn năm sau, còn có người nào quen hắn?
...
Nhân gian giới.
Hư không vô biên, trời cao đất rộng, từng dãy núi nguy nga từ mặt đất đột ngột mọc lên, cổ thụ trọc trời trải rộng dãy núi, linh khí phiêu đãng giữa trời đất không nồng đậm bằng Địa Tiên Giới, nhưng cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh tường hòa.
Đùng!
Hư không gợn sóng, gợn sóng cuồn cuồn, một tòa cánh cửa hư ảo lấp lóe trên bầu trời, hai thân ảnh đi ra từ trong cánh cửa, bỗng nhiên, hư không vô biên lấp lóe kinh lôi, càng có tiếng sấm nổ kinh khủng vang lên, trời đất run rẩy.
- Định!
Nhất chỉ kình thiên, trời đất ngưng trệ, kinh lôi lấp lóe trên bầu trời tiêu tán, hiển nhiên Diệp Hiên đã xuất hiện ở trong nhân gian giới, hắn thân là Chuẩn Thánh tự nhiên mang đến cho nơi trời đất này sự uy hiếp cực lớn, chỉ là dưới đạo pháp của hắn, trong nháy mắt thiên địa như bị trấn áp.
Trên trời cao, giữa hư không.
Pháp nhãn Diệp Hiên chiếu phá cả nhân gian giới, cảnh tượng rộng lớn hiện ra trong mắt của Diệp Hiên.
- Chẳng... Chẳng lẽ đây quả thật là luân hồi?
Mười vạn năm rời khỏi cố thổ, khi Diệp Hiên lại bước vào nhân gian, dù cho hắn nhìn thấy cảnh tượng nhân gian giới, cũng lâm vào trong ngây ngô.
Dựa theo Diệp Hiên phỏng đoán, thời gian mười vạn năm đi qua, nhân gian giới có lẽ sớm đã tiến vào một thời đại khoa học kỹ thuật và tu tiên cùng tồn tại, càng thể hiện ra thịnh thế sáng chói, hắn sẽ không còn nhìn thấy người và vật quen thuộc nữa.
Thế nhưng hắn nhìn thấy cái gì?
Không có khoa học kỹ thuật sáng chói, cũng không có tu tiên giả tung hoành, cả nhân gian giới vẫn là dáng vẻ năm đó khi hắn chưa phi thăng.