Thiếu nữ trải qua ngượng ngùng lúc đầu, khôi phục tính cách thanh xuân dào dạt lúc đầu, thống khoái đi về nơi xa.
- Hài tử hiện tại...
Diệp Hiên hơi có vẻ ngạc nhiên, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, thiếu nữ này xuất hiện giống như hắn khi còn trẻ năm đó, trái tim đầy nhiệt huyết.
- Đại thúc thối tha, đại thúc già đời, hừ, mình rõ ràng cũng không lớn, lại gọi người ta là tiểu nha đầu....
Thiếu nữ tức giận đá đá máy viên đá ven đường, không lấy được phương thức liên lạc của Diệp Hiên khiến cho cô nàng thất vọng không thôi, phải biết cô lần đầu tiên chủ động xin phương thức liên lạc của một người con trai, nhưng lại bị đối phương từ chối, quả thực để cô xấu hổ giận dữ không thôi.
- Tuy nhiên thối đại thúc này quả thật rất đẹp trai.
Thiếu nữ hơi cắn môi, trên mặt xẹt qua một tia ngượng ngùng, lần nữa len lén nhìn về phía Diệp Hiên, nhưng vừa đối mặt với Diệp Hiên, vội vàng quay đầu đi, trái tim càng bịch bịch nhảy loạn.
- Tiên sinh, tiểu nha đầu này thích ngài, không bằng ngài thu nàng?
Hoàng bàn tử cười lấy lòng lên tiếng, cũng khó được trêu ghẹo Diệp Hiên, trở lại nhân gian để tâm tình Hoàng bàn tử trở nên tốt đẹp hơn.
- Ngươi cái tên này hiện tại càng ngày càng không biết lớn nhỏ, ngay cả ta cũng bắt đầu trêu chọc, xem ra không đốc xúc ngươi tu luyện, ngươi lại muốn lộ rõ bản tính.
Diệp Hiên cười mắng.
- Ôi uy, lão nhân gia ngài đừng giày vò tiểu nhân, tiểu nhân ta vài vạn năm qua thật vất vả tu đến Đại La Kim Tiên, ngài để cho tiểu nhân hưởng phúc mấy ngày đi.
Hoàng bàn tử cười lấy lòng nói.
Nghe Hoàng bàn tử lấy lòng, Diệp Hiên tự nhiên thở dài nói:
- Đúng vậy, mười vạn năm, có lẽ nhân gian giới mới là gốc rễ của ngươi và ta, cũng chỉ có ở nhân gian giới, ngươi và ta mới có thể trầm tĩnh lại.
Giọng nói của hai người không lớn, nhưng lại rất rõ ràng rơi vào trong tai mọi người đang ở hai bên đường, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người cực kỳ cổ quái.
- Không phải hai người điên đó chứ?
- Không giống, mặc dù mặc cổ sam, có lẽ là đoàn làm phim nào đó đang quay cảnh?
- Đầu năm nay còn ít người bệnh tâm thần à? Ngươi không nghe thấy hai người này nói cái gì à?
- Đại La Kim Tiên, lại là mười vạn năm, thật sự nghĩ rằng mình đang quay phim truyền hình Tiên Hiệp?
Thực khách cùng người đi đường nhỏ giọng bàn luận, xem hai người như người điên, nhưng bọn hắn vĩnh viễn không biết, hai người xuất hiện trước mặt bọn hắn căn bản là tồn tại bọn hắn không cách nào tưởng tượng nổi.
- Đi thôi.
Lời mọi người nghị luận tự nhiên chạy không khỏi lỗ tai của Diệp Hiên, nhưng hắn càng không rảnh chấp nhặt với phàm nhân, bởi vì hắn đi vào thành phố Giang Nam chỉ là muốn nhìn xem, người nào đang chuyển lịch sử thế giới trở về đến điểm ban đầu.
Diệp Hiên dạo bước tiến lên, Hoàng bàn tử đi theo phía sau, hai người đón ánh nắng sáng sớm dần dần biến mất trên đường đi, mặt trời mới lên chiếu cái bóng của hai người in xuống làn đường hẹp dài, giống như đang nhìn hai người đi về phía nó.
Thương hải tang điền, tuế nguyệt trôi qua, thời gian có thể ma diệt hết thảy, cũng có thể mang đi bất kỳ vật gì, nhưng duy nhất không đổi đó chính là ký ức ở sâu trong đầu.
Trong trí nhớ của Diệp Hiên, thành phố Giang Nam thị là nhà của hắn, càng là cố thổ sinh dưỡng hắn, nơi này có hắn vui cười, còn có hắn thăng trầm.
Hắn từng dẫn em gái vui cười chơi đùa ở đầu đường, hắn từng vui cười đùa giỡn với em trai ở trong ruộng lúa mạch, đã từng ở chỗ này trải qua mối tình đầu, càng từng ở chỗ này trải qua cuộc sống tràn đầy ngây thơ nhưng cũng đầy thanh xuân của hắn.
Vạn cổ giai không, cảnh còn người mất, có lẽ cũng chỉ là khoảnh khắc phồn hoa, mười vạn năm trôi qua, cuối cùng rồi cũng sẽ ma hết người và chuyện trước kia, thân bằng năm đó đã không còn, cho dù lịch sử về tới điểm ban đầu, Giang Nam thị cũng không có bất kỳ biến hóa nào, hắn cũng không gặp được người trước kia nữa.
Dạo bước trong vạn trượng hồng trần, trải nghiệm sướng vui giận buồn của phàm nhân, suy nghĩ trong đầu Diệp Hiên phiêu hốt, nếu lịch sử nhân gian giới thật về tới điểm ban đầu, như vậy người năm đó sẽ lại xuất hiện hay không?
Nhà!
Một chữ đơn giản, nhưng đối với Diệp Hiên mà nói, đã quá lâu quá lâu chưa từng nghe qua, cũng đã lâu rồi hắn không có nghĩ qua, bởi vì cái từ này cách hắn thật xa thật xa, xa tới hắn không trở lại nhân gian giới, mãi mãi cũng không nhớ nổi một chữ kia nữa.
Giang Nam thị, khu nhà liều.
Nơi này vẫn là chỗ của người nghèo, cũng là nhà của Diệp Hiên năm đó.
Dọc theo con đường mấp mô, Diệp Hiên đi theo ký ức trong đầu tại, Hoàng bàn tử dạo bước đi theo sau lưng hắn, trên mặt cũng hiện ra trịnh trọng khó được, bởi vì hắn biết nơi này chính là cố thổ trước đó của Diệp Hiên, cũng là nơi hắn từng sinh hoạt.
Hai người mặc cổ sam đến, tự nhiên để mọi người sáng sớm muốn ra cửa đi làm ngạc nhiên không thôi, chỉ là mỗi người đều rất bận rộn, mặc dù hơi có vẻ hiếu kì về hai người, nhưng cũng không thèm để ý, vội vàng làm chuyện của mỗi người.
Một cửa sắt cũ kỹ, khắc rõ dấu vết của năm tháng, hai bên bức tường đã phai màu, càng có rất nhiều vết rạn, chứng minh căn phòng này đã rất cổ xưa rồi.
Giống nhau như đúc, ngay cả gốc hòe già trước cửa cũng giống mười vạn năm trước như đúc.
Diệp Hiên nghỉ chân dưới gốc cây, hắn ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, thật lâu không cách nào lấy lại tinh thần, bởi vì hắn như thế nào cũng không tin, vì sao mười vạn năm sau Nhân Gian giới lại trở về cảnh tượng ngày xưa mà hắn từng trải qua, thật chẳng lẽ có thuyết pháp vạn vật luân hồi sao?
- Mẹ, con đói.