Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1049 - Chương 1049 - Thời Gian Và Không Gian Đảo Ngược, Trở Về Ban Đầu

Chương 1049 - Thời gian và không gian đảo ngược, trở về ban đầu
Chương 1049 - Thời gian và không gian đảo ngược, trở về ban đầu

- Nếu vẻn vẹn chỉ là Thượng cổ Yêu Đình, ngay cả Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn liên thủ đánh một trận với ta, Diệp Hiên ta cũng không sợ hãi, nhưng Chu Thiên Tinh Đấu đại trận quá mức đáng sợ, lại càng là một trong tam đại tuyệt trận trong thiên địa, ngay cả Thánh Nhân cũng phải kiêng kỵ ba phần, bằng tu vi hiện tại của ta, căn bản không cách nào dẫn dắt Thiên Đình đối kháng trận đại kiếp này.

Diệp Hiên nặng nề nói, tâm sự không ngừng.

Đáng tiếc, Liễu Bạch Y đã sớm mất, bày ra ở trước mặt Diệp Hiên chỉ là nơi chôn cất của hắn, Liễu Bạch Y làm sao có thể xuất hiện để an ủi Diệp Hiên.

- Rượu đến.

Bỗng nhiên, Diệp Hiên kiệt ngạo cười một tiếng, Hoàng bàn tử lặng lẽ xuất hiện ở phía sau hắn, một vò rượu tiên được đặt trước người Diệp Hiên, sau đó lại yên lặng rời khỏi.

- Bạch Y huynh, hai lần trước ngươi và ta đều say một phen, hôm nay ngươi và ta lại nâng chén uống.

Diệp Hiên nhấc vò rượu lên, số lượng lớn tiên tửu đổ vào trong miệng, sau đó rắc rượu còn lại lên bia mộ.

- Chu Thiên Tinh đấu đại trận, hàng tỷ tinh thần lực, có thể nói là tuyệt trận hủy thiên diệt địa, thế nhân chỉ biết Chu Thiên Tinh Đấu đại trận khủng bố, nhưng bọn họ làm sao biết được, nếu Liễu Bạch Y ngươi còn sống trên thế gian, Chu Thiên Tinh Đấu đại trận này làm sao lọt vào trong mắt ngươi?

Rượu càng uống càng nhiều, người cũng càng ngày càng say, sắc mặt Diệp Hiên ửng đỏ, giống như thật sự say, có lẽ hắn đang phát tiết áp lực mình thừa nhận đã lâu ở trước mộ Liễu Bạch Y, cũng chỉ có ở trước mộ Liễu Bạch Y, Diệp Hiên mới có thể thổ lộ tâm sự.

Trời đất yên tĩnh, vạn vật im lặng.

Trước mộ Liễu Bạch Y bày đầy vò rượu. Diệp Hiên dựa vào bia mộ, đôi mắt mê ly nhìn lên chân trời, trong mắt hiện ra vẻ sắc bén.

- Bạch y huynh, tuy rằng ngươi không còn nữa, nhưng ta còn muốn gặp ngươi một lần.

Bỗng nhiên, hai tay Diệp Hiên chống đỡ mặt đất chậm rãi đứng dậy, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện thêm một khối cổ kính bằng đồng, chính là Tiên Bảo Côn Lôn Kính.

- Thời không đảo ngược, trở về bổn nguyên.

Diệp Hiên gầm thét, Côn Lôn kính đung đưa trong tay, một tia sáng mờ nhạt nở rộ trên gương, một cỗ khí tức cực kỳ tối nghĩa không rõ bộc phát ra từ trong Côn Lôn kính.

Ầm ầm!

Trời đất kinh động, thời không treo ngược, phương hư không này vặn vẹo đến cực hạn, Côn Lôn kính bỗng nhiên to ra, cho đến khi che lấp cả sơn cốc, hào quang mờ nhạt đục ngầu vặn vẹo không gian.

Ầm ầm.

Thời gian giống như đang quay ngược, không gian tựa như đang biến ảo, Diệp Hiên chỉ cảm giác đôi mắt hoa lên, chỉ cảm giác thiên địa đang xảy ra vặn vẹo thật lớn, khi hắn mở hai mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn ngốc trệ tại chỗ.

Rầm rầm!

Một thác nước cao ngàn trượng đang trút xuống, nước bắn tung tóe trong suốt sáng long lanh hung hăng nện vào trong đầm nước, tung tóe số lượng lớn bọt nước, làm cho người ta có một loại cảm giác đẹp rực rỡ tuyệt luân.

Nước phi thẳng xuống ba ngàn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây.

Trong tiếng nước ầm ầm, chỉ thấy bên cạnh đầm nước có một người mặc áo trắng ngồi đưa lưng về phía Diệp Hiên, hắn cúi đầu, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào trận đồ trong tay, ngay cả thác nước ngàn trượng bên cạnh đánh vào đầm nước phát ra tiếng ầm ầm giống như không cách nào quấy nhiễu hắn.

- Bạch...Bạch Y huynh?

Diệp Hiên giật mình nhìn bóng lưng của Liễu Bạch Y, hắn nắm chặt hai tay, sắc mặt trở nên trướng hồng đến cực hạn, đôi mắt càng lóe ra vẻ kích động.

- Bạch y huynh.

Diệp Hiên bỗng nhiên hô to, bước chân đi về phía Liễu Bạch Y, hắn kích động đặt bàn tay lên vai Liễu Bạch Y, nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến hắn giật mình tại chỗ.

Hô!

Bàn tay Diệp Hiên xuyên qua thân thể Liễu Bạch Y, Diệp Hiên không có nửa điểm xúc cảm, hiển nhiên Liễu Bạch Y trước người hắn chỉ là một đoạn cảnh tượng trong thời không, bởi vì Côn Lôn kính quay ngược thời không thiên địa tái hiện tình cảnh năm đó mà thôi.

Diệp Hiên đứng đó không tiếng động, trong mắt xẹt qua vẻ chua xót, hắn rốt cục hiểu ra, Liễu Bạch Y đã sớm chết, hiện tại cảnh tượng hắn nhìn thấy chỉ là chuyện đã từng xảy ra.

- Sinh tử bát môn, càn khôn nghịch chuyển, nếu muốn hóa sinh thành tử, cần Thiên Cương tam thập lục tinh cùng Địa Sát thất thập nhị tinh di chuyển, như thế mới có thể có uy năng đảo ngược càn khôn.

- Không đúng, nếu tinh thần dời vị, sinh tử bát môn căn bản không ổn định, phương pháp này vẫn không thông.

Thời không quay trở lại, Liễu Bạch Y nhíu mày, tóc đen nhánh dần dần khô héo, trong đó càng xen lẫn số lượng lớn tóc bạc, hiển nhiên hắn đang tận tâm tận huyết sáng tạo nghịch tiên trận đồ.

- Không đúng không đúng không đúng, Diệp huynh thân ở Địa Tiên giới, hắn làm sao có thể so sánh với những tiên nhân khủng bố kia, muốn nghịch tiên trận này lấy yếu thắng mạnh, nếu không thể khắc chế những tiên nhân khủng bố này, vậy ta làm sao giao trận này cho Diệp huynh?

Bỗng nhiên...

Liễu Bạch Y cuối cùng ngẩng đầu, sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt càng đỏ bừng, trong đó xen lẫn số lượng lớn tơ máu, trong mắt hiện ra vẻ cực kỳ không cam lòng.

Tại thời điểm này.

Diệp Hiên nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của Liễu Bạch Y, hai đấm của hắn nắm chặt, từng sợi gân xanh di động trên người, một tia bi thương xẹt qua hai mắt.

Tuy Diệp Hiên biết bày ra trước mặt chỉ là cảnh tượng Liễu Bạch Y năm xưa sáng tạo Nghịch Tiên trận, nhưng khi hắn nhìn thấy Liễu Bạch Y vì sáng tạo ra Nghịch Tiên trận, bản thân đã gần đất xa trời, làm cho tâm thần hắn chua xót không thôi.

- Càn Khôn nghịch chuyển, nhật nguyệt treo ngược, sinh tử bát môn, hóa tiên thành phàm, nếu muốn đánh rơi cảnh giới tiên nhân, vậy thì cần nhiễu loạn cái gọi là pháp tắc thiên địa, vậy Khảm Môn cần phải đặt ở vị trí này....

Bình Luận (0)
Comment