- Diệp huynh, ta chưa bao giờ rời khỏi, ngay cả hồn phi phách tán cũng vẫn luôn làm bạn bên cạnh ngươi.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng lặng yên truyền đến, cũng làm cho Diệp Hiên giật mình tại chỗ, bởi vì âm thanh này dĩ nhiên truyền ra từ trong Nghịch Tiên trận đồ.
- Bạch y huynh?
Cả thể xác lẫn tinh thần Diệp Hiên chấn động, hắn gắt gao nắm Nghịch Tiên trận đồ trong tay, trong miệng phát ra âm thanh run rẩy, trong mắt càng hiện ra vẻ hy vọng cực lớn.
Ông!
Chỉ thấy Nghịch Tiên trận đồ đung đưa, một bóng dáng chậm rãi đi ra từ Nghịch Tiên trận đồ.
Bạch y như tuyết, nho nhã phiêu dật, một đôi con ngươi tựa như tinh thần, mái tóc đen nhánh rải rác sau đầu, hắn đang gật đầu mỉm cười với Diệp Hiên, tự có một phen khí chất ôn hòa nho nhã, càng giống như một thư sinh nho nhã lễ độ.
- Bạch y huynh?
Nhìn người trước mắt, đôi mắt Diệp Hiên ngốc trệ, cả người hoàn toàn cứng ngắc tại chỗ, qua ba hơi thở mới phục hồi tinh thần, hai bờ môi hơi run rẩy, giống như không thể tin được cảnh tượng mình nhìn thấy.
- Diệp huynh, khi ngươi nhìn thấy đoạn hình ảnh này, chắc hẳn đã qua không biết bao nhiêu năm rồi, ngươi giờ phút này cũng tất sẽ gặp phải đại nạn, Liễu Bạch Y ta sinh ra bất phàm, thiên tính cuồng ngạo, nhưng bình sinh chỉ có một vị bằng hữu duy nhất là ngươi.
Liễu Bạch Y đang mỉm cười lên tiếng.
Càng giống như đang tự nói chuyện.
- Bạch y huynh, ngươi đang nói cái gì?
Đôi mắt Diệp Hiên dần dần ngưng trệ, hắn rốt cục phát hiện Liễu Bạch Y trước mắt chỉ là một đoạn hình ảnh mà không phải chân nhân, điều này cũng làm cho đôi mắt mừng rỡ của hắn dần dần ảm đạm xuống.
- Diệp huynh, tuy rằng ta đã chết, nhưng tinh thần của ta bất diệt, ta chỉ có một chút tinh thần ẩn chứa trong Nghịch Tiên trận đồ, chính là hy vọng tương lai gặp mặt ngươi một lần.
Liễu Bạch Y vẫn tự nói chuyện như cũ, hiển nhiên đây là thủ đoạn năm xưa hắn lưu lại trong Nghịch Tiên trận đồ.
- Nghịch Tiên trận đồ vì tình nghĩa huynh đệ của ta mà sinh ra, nước mắt của ngươi chính là chìa khóa mở ra đoạn hình ảnh này, mà khi Diệp huynh ngươi rơi lệ, ta đã biết ngươi tất mang gánh nặng trên người, cho nên cho dù Liễu Bạch Y Hồn phi phách tán mà chết, nhưng điểm tinh thần lưu lại trong Nghịch Tiên trận đồ chính là hy vọng có thể cùng ngươi sóng vai tác chiến.
Liễu Bạch Y thủy chung vẫn mỉm cười, giống như bộ dáng bạch y thắng tuyết của hắn năm đó, tuy không phải tiên nhân nhưng lại càng giống tiên nhân, hắn giống như chính là tiên nhân bỏ mạng ở nhân gian, ngay cả thân thể chết mười vạn năm, nhưng tinh thần lại thủy chung bất diệt.
- Bạch y huynh, ngươi đây là tội gì?
Diệp Hiên nắm chặt hai tay, đôi mắt đều đã hơi phiếm hồng, hiểu hết thảy.
Thì ra, Liễu Bạch Y thủy chung làm bạn bên cạnh hắn, tinh thần ý chí bất diệt ẩn chứa trong Nghịch Tiên trận đồ, đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của hắn.
Mà chìa khóa mở ra đoạn hình ảnh này chính là nước mắt của Diệp Hiên, bởi vì Liễu Bạch Y biết, Diệp Hiên không phải người dễ dàng rơi lệ, nếu lúc Diệp Hiên rơi lệ, trong lòng tất nhiên có nỗi đau rất lớn, thủ đoạn cuối cùng hắn lưu lại cũng sẽ biểu hiện ra, cùng Diệp Hiên đối mặt với trùng trùng điệp điệp cách trở.
Nói ra rất mất mặt, nhưng Diệp Hiên thật sự đã rơi nước mắt.
Nhưng cũng bởi vì như, Diệp Hiên nhìn thấy Liễu Bạch Y chết mà rơi xuống một giọt nước mắt, dẫn đến kích phát nghịch tiên trận đồ, làm cho tinh thần ý chí của Liễu Bạch Y xuất hiện, tất cả đều nằm trong tính toán của Liễu Bạch Y, cũng không hổ là quỷ tài kinh thế.
- Diệp huynh, thời gian của ta không nhiều lắm, đoạn tinh thần ý chí này cuối cùng sẽ có lúc tiêu tán, nhưng trong đó lại ẩn chứa tất cả trí tuệ của Liễu Bạch Y ta, để cho ngươi và ta dung hợp làm một, cùng nhau đối mặt với tất cả khó khăn trong tương lai.
Liễu Bạch Y nhẹ nhàng mỉm cười nói với Diệp Hiên, cũng giống như năm đó hai người ngồi luận đạo, không có chút khác biệt.
- Nghịch Tiên trận đồ tuy tốt, nhưng cũng không phải vô địch, chỉ tiếc Liễu Bạch Y ta cũng không phải tiên nhân, vẻn vẹn chỉ là một thân thể phàm nhân, Nghịch Tiên trận đồ cũng là thứ cuối cùng của ta, nhưng nếu lấy thiên phú của Liễu Bạch Y ta về trận pháp một đạo, lại phối hợp với tu vi tiên nhân của Diệp huynh ngươi, nhất định có thể chế tạo ra một thiên địa tuyệt trận, cũng có thể vì Diệp huynh ngăn cản đại địch tám phương.
Liễu Bạch Y không còn tươi cười, khuôn mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng, âm thanh càng quanh quẩn trong thiên địa.
- Bạch y huynh?
Nhìn Liễu Bạch Y trước mắt, cả thể xác lẫn tinh thần Diệp Hiên đều run rẩy, cả người đờ đẫn nói không nên lời, tâm tình càng bi thương mà phức tạp.
Diệp Hiên thật không ngờ, ngay cả Liễu Bạch Y đã chết mười vạn năm, nhưng lúc sắp chết cũng lưu lại thủ đoạn, chính là vì trợ giúp hắn ứng phó kiếp nạn tương lai.
- Anh linh bất diệt, vạn cổ trường tồn, hy vọng Diệp huynh có thể kế thừa trận pháp đại đạo của Liễu Bạch Y ta, ngay cả khi Liễu Bạch Y chết đi vô tận năm tháng, nhưng ta anh linh không diệt, sẽ vĩnh viễn đồng hành bên người Diệp huynh, sẽ cùng ngươi chinh chiến thiên địa, muôn lần chết cũng không hối hận.
Ông!
Hư không đung đưa, gợn sóng từng đạo, Liễu Bạch Y mỉm cười nói, càng từng bước đi về phía Diệp Hiên, cho đến khi hắn và Diệp Hiên hợp làm một, một loại ánh sáng chưa từng có nở rộ quanh người Diệp Hiên.
Ầm ầm!
Thông thiên triệt địa, quán tuyệt cổ kim, đôi mắt bi thương của Diệp Hiên dần dần biến mất, dần dần khôi phục thanh minh, một đạo linh quang từ đầu của hắn phóng lên trời, càng quấy nhiễu vô tận phong vân, càng để cho cả nhân gia giới rung động.