Mười vạn năm trước!
Vực sâu vạn trượng, đáy cốc Thanh Đàm, Liễu Bạch Y cùng Diệp Hiên ngồi đối diện nhau.
- Diệp huynh, lần này rời đi chắc rất nhiều năm sau cũng sẽ không gặp lại, huynh đệ ngươi ta có lẽ không có ngày gặp lại nhau, Bạch Y chỉ hy vọng Diệp huynh nhớ rõ, ngươi ở nhân gian còn có một vị bằng hữu thân thiết là ta, cho dù tương lai Liễu Bạch Y bỏ mạng ở nhân gian, ta cũng tất lưu lại một phần đại lễ cho Diệp huynh.
Năm đó, Diệp Hiên không quay đầu lại, hắn đi ra khỏi sơn cốc, bởi vì tình nghĩa của hai người nhìn như bình thản như nước, nhưng lại khắc cốt ghi tâm, cũng càng tương giao tâm đầu ý hợp.
Có vài người, cho dù quen biết cả đời, chỉ bất quá là xã giao.
Nhưng một số người chỉ cần quen biết nhau ba năm, đó chính là bằng hữu sinh tử có nhau.
Suy nghĩ quay lại, giống như trước mắt, Diệp Hiên mở hai mắt ra, một tia sáng rực lóe lên trong đôi mắt, hắn nhìn Liễu Bạch Y sắp tiêu tán trước mặt, tuy hắn biết đối phương vẻn vẹn chỉ là một đoạn ý chí tinh thần, nhưng như thế cũng đủ rồi.
Một số người còn sống nhưng đã chết, một số người chết nhưng vẫn còn sống.
Ở trong lòng Diệp Hiên, Liễu Bạch Y chưa bao giờ chết, vẫn luôn sống ở trong tim hắn, hắn cũng sẽ mang theo ý chí bất diệt của Liễu Bạch Y mà tiếp tục đi tiếp.
- Diệp huynh, bút cuối cùng này sẽ do ngươi và ta cùng hạ xuống.
Liễu Bạch Y mỉm cười với hắn, bên tai Diệp Hiên càng truyền đến giọng nói của Liễu Bạch Y, cũng giống như mùa thu điêu linh năm đó, một bóng dáng áo trắng như tuyết đang mỉm cười với hắn.
- Được, để cho ta và Bạch y huynh cùng nhau đặt bút, sáng tạo ra Thiên Địa Tuyệt Trận vô song này.
Diệp Hiên lên tiếng, quanh thân bộc phát ra ánh sáng thông thiên.
- Bạch y huynh, đến đây!
Diệp Hiên cất tiếng cười to, hư ảnh Liễu Bạch Y tản bộ đi về phía hắn, cho đến khi hai người hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, hào quang thông thiên động địa kia rối loạn trời cao, tinh thần huyết bút trong tay Diệp Hiên đang ong ong run rẩy.
- Sinh cơ tuyệt diệt, mở ra toàn bộ bát môn.
Diệp Hiên đứng giữa bầu trời, hắn chấp bút điểm về phía Nghịch Tiên trận đồ, quanh thân đang nở rộ ánh sáng vô song, Liễu Bạch Y đứng ở phía sau hắn, cùng hắn cầm bút điểm tới Nghịch Tiên Trận Đồ.
Ầm ầm!
Thiên địa náo động, lôi âm vạn cổ, từng đạo hỗn độn thần lôi lóe ra ở trong bầu trời, thiên hỏa thiêu sập bầu trời đang hừng hực thiêu đốt, còn có cửu thiên trường hà đang chảy ngược, trực tiếp làm cho cả thiên địa này biến ảo khôn lường, hiện ra một bộ hình ảnh cực kỳ kinh khủng.
Một nét bút thần quỷ này đều kinh hãi.
Một nét bút quỷ khóc thần gào.
Một nét bút kinh thiên động địa.
Phanh phanh phanh!
Như hỗn độn tinh hải đang bốc lên, tựa như mênh mông vạn cổ đang chấn động, thiên địa bỗng nhiên truyền đến chín tiếng nổ vang, chuyện cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xảy ra.
Nghịch Tiên Trận Đồ trăm vạn dặm phát sáng, tám cánh cửa nhao nhao hiện ra, bầu trời hay mặt đất đều rung chuyển, còn có tiếng quỷ khóc thần tru truyền đến từ trong hư vô, để cho người ta nghe thấy, linh hồn đều muốn vỡ vụn.
- Sinh tử huyễn diệt, vạn cổ quy khư.
Ông!
Tám cánh cửa ông minh luân chuyển, từng cỗ khí tức hung sát bộc phát ra, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ thiên địa, cả nhân gian giới cũng vào lúc này cuồng bạo lay động, phương thời không này đều đang từng tấc từng tấc sụp đổ, giống như bởi vì trận này xuất hiện mà, muốn nhấn chìm mọi thứ trên nhân gian giới.
Hung sát ngập trời, thần quỷ đều kinh hãi, vạn vật táng diệt, thiên địa tránh lui.
Trăm vạn dặm Nghịch Tiên Trận Đồ đang rung chuyển, chư thiên hư không còn có tiếng bi minh (than khóc bi thương) truyền đến, âm thanh tụng kinh thần bí vĩ đại vang lên, một cỗ khí tức tịch diệt quy khư lưu chuyển trong thiên địa.
Đến lúc này, thế gian không còn nghịch tiên trận đồ, chỉ có Thiên Địa Tuyệt Trận trước mắt.
Trên bầu trời, trong hư không.
Tinh Thần Huyết Bút trong tay Diệp Hiên tán loạn, trong miệng hắn lại phun ra thêm một ngụm máu tươi, khuôn mặt của hắn có chút khô héo, trên mặt càng lộ ra mệt mỏi không chịu nổi, chỉ là hai mắt hắn chưa bao giờ sáng ngời như thế, trong đó càng ẩn chứa vẻ kích động mà người khác không thể lý giải.
- Bạch y huynh, chúng ta thành công.
Diệp Hiên khẽ lên tiếng, hư ảnh Liễu Bạch Y khẽ mỉm cười, một tiếng nói khẽ cũng truyền đến.
- Diệp huynh, tuy rằng Liễu Bạch Y đã chết nhiều năm, nhưng ngươi phải tin tưởng ta thủy chung ở bên cạnh ngươi, ngươi chưa bao giờ chiến đấu một mình....
Phanh!
Hư ảnh Liễu Bạch Y tan biến thành từng điểm sáng, theo gió biến mất trong thiên địa, đôi mắt Diệp Hiên mơ hồ, hắn giống như nhìn thấy Liễu Bạch Y đang đứng trong bầu trời mỉm cười với hắn.
Hô!
Diệp Hiên phun ra một ngụm trọc khí từ, hắn nhìn quanh tám phương thiên địa, rốt cuộc cũng không tìm được tung tích nào của Liễu Bạch Y, chỉ có tám cánh cửa ong ong xoay chuyển ở trên Nghịch Tiên trận đồ, đang nở rộ khí tức hung sát cổ kim chưa từng có.
- Trận này là ngươi và ta tạo ra, vậy gọi nó là Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận đi.
Diệp Hiên lẩm bẩm, trong mắt nở rộ ánh sáng sắc bén, hắn muốn mang theo trận này trở lại Thiên Đình, bởi vì trận này là tâm huyết của hắn và Liễu Bạch Y, hắn càng phải dựa vào trận này quyết đấu sinh tử cùng Thượng cổ Yêu Đình.
Hỗn Độn Tuyệt Thiên, Tịch Diệt Quy Khứ, Vạn Linh táng diệt, Luân Hồi vô tung.
Đây là áo nghĩa của Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, cũng là bằng chứng tình nghĩa của Diệp Hiên và Liễu Bạch Y, dưới Hỗn Độn Tuyệt Thiên Trận, sinh tử của vạn vật đều yên diệt, không người nào có thể tránh thoát hỗn độn sát kiếp này.