- Diệp... Diệp Thiên Đế... Giao tranh giữa hai quân... Không trảm sứ giả... Ngươi......
- Kim Ưng Vương khẽ lên tiếng, nào còn vẻ cuồng ngạo lúc trước?
- Không không không không.
Bằng Ma Vương âm thầm cười nói:
- Ngươi hiểu sai rồi, ta cũng không phải muốn giết ngươi, chẳng qua chém tứ chi ngươi, móc bỏ hai mắt ngươi, gọt ngươi thành một cây côn nhẹ nhàng ném ra ngoài, làm sao thành giết ngươi rồi?
Theo lời nói của Bằng Ma Vương, sắc mặt Kim Ưng Vương trắng bệch không chút máu, đôi mắt run rẩy ngưng trệ, cảm nhận được một loại cảm giác khủng bố chưa từng có, nhanh chóng lùi lại, muốn chạy trốn khỏi nơi đây.
Đáng tiếc, đối mặt với Bằng Ma Vương Đại La đỉnh phong, hắn căn bản lui không thể lui, cả người bị Bằng Ma Vương áp chế tại chỗ.
- Nào, ta sẽ rất ôn nhu.
Bằng Ma Vương tàn khốc nhe răng cười, chỉ là ánh mắt cực kỳ âm độc, lặng yên xuất hiện trước người Kim Ưng Vương, hai ngón tay hướng về hai mắt của hắn.
- Không!
Kim Ưng Vương thê lương thảm thiết hét to.
Phốc phốc!
- A!
Kim Ưng Vương kêu thảm, đôi mắt đã hóa thành hai động lớn đầy máu, quỳ gối dưới đất cất tiếng kêu thảm thiết.
- Mắt của ta, mắt của ta!
- Chậc chậc chậc.
Bằng Ma Vương chậm rãi lắc đầu, nói:
- Nói như thế nào ngươi cũng là một vị Đại La Yêu Vương, tuy mất đi hai mắt, không bao lâu nữa có thể chữa trị, sao lại khóc lóc thảm thương như thế?
Răng rắc!
Hóa chưởng thành đao, mưa máu bay loạn, trong nụ cười lãnh độc của Bằng Ma Vương, cánh tay phải của Kim Ưng Vương bị chém rơi xuống, số lượng lớn máu tươi phun ra.
- Không!
Bị Bằng Ma Vương móc hai mắt vốn đã làm cho Kim Ưng Vương thống khổ không chịu nổi, giờ phút này lại bị chém đi một tay, loại cảm giác kinh khủng đến tâm linh này quả thực muốn đè bẹp hắn.
- Gặp chút tra tấn đã không chịu nổi, xem ra người của Thượng cổ Yêu Đình các ngươi cũng chỉ là như thế.
Bằng Ma Vương không còn tươi cười, khuôn mặt dữ tợn mà tàn khốc, theo hắn chém ra mấy đạo đao quang, tứ chi Kim Ưng Vương đều bị chặt đứt, kết quả thảm không đành lòng nhìn.
- Người đâu, ném hắn ra ngoài, ngươi trở về nói cho Đông Hoàng Thái Nhất, có bản lĩnh hắn cứ đến, người Thiên Đình ta cũng không phải hạng người sợ chết.
Bằng Ma Vương lạnh lùng lên tiếng, một cước đá bay Kim Ưng Vương ra ngoài.
Trong tiếng kêu thảm thiết thê thảm của Kim Ưng Vương, một Thiên Tướng rất nhanh xách lên thân thể huyết nhục mơ hồ của hắn, rời khỏi Lăng Tiêu điện.
- Thiên Đế.
Bằng Ma Vương làm xong tất cả, khom người hướng Diệp Hiên bái lạy.
- Ngươi làm không tệ.
Bốn chữ đơn giản khen ngợi Bằng Ma Vương, hiển nhiên Diệp Hiên rất hài lòng cách làm của Bằng Ma Vương, điều này cũng chứng minh Thiên Đình giờ phút này cùng chung đấu chí, không phải đối mặt với đại địch liền trở thành một bàn cát, rất nhanh tan rã.
- Thiên Đế minh giám, người này rõ ràng thăm dò Thiên Đình ta mà đến, chỉ sợ người này trở lại Thượng cổ Yêu Đình, hai đại Thiên Đế yêu tộc tuyệt đối sẽ giận tím mặt, lão thần chỉ sợ...
Thái Bạch Kim Tinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Không chỉ có Thái Bạch Kim Tinh lo lắng, những người khác cũng như thế, tuy bọn họ đã có chuẩn bị đánh một trận với Thượng cổ Yêu Đình, nhưng bọn họ cũng biết Thiên Đình tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của Thượng cổ Yêu Đình.
Nhưng bọn họ mù quáng tin tưởng Diệp Hiên, bởi vì bọn họ tin tưởng Diệp Hiên tất có thủ đoạn chống lại Thượng cổ Yêu đình, chỉ là Diệp Hiên rốt cuộc có lá bài tẩy gì, giờ phút này bọn họ còn chưa biết.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên nhìn quanh bộ chúng Thiên Đình, tuy rằng mọi người cũng không lên tiếng, nhưng hắn có thể cảm nhận được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
- Chư vị đều là thuộc hạ trung thành của bổn đế, bổn đế cũng không muốn gạt chư vị, đợi Thôn Thiên Cáp Mô ngàn năm sau trở về, bản đế tự nhiên sẽ nói cho các ngươi biết Thiên Đình ta có lá bài tẩy gì.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, lại làm cho đôi mắt của bộ chúng Thiên Đình sáng ngời, nhao nhao bái Diệp Hiên, hô to Thiên Đế.
......
Thời gian như nước, năm tháng trôi qua, một ngàn năm chớp mắt đã qua, trong một ngàn năm qua, Thiên Đình càng nghênh đón bình tĩnh khó có được.
Chỉ là tất cả mọi người đều biết, bình tĩnh ngắn ngủi giờ phút này chỉ là nhất thời, tương lai không lâu thiên địa sẽ xảy ra một hồi đại kiếp nạn, điều này sẽ ảnh hưởng đến thiên địa nhân tam giới.
Ngay tại thời điểm đúng một ngàn năm đã trôi qua, tiếng chuông hoành tráng vang vọng ở ba mươi ba trọng Thiên Đình, phàm là yêu vương cùng tiên nhân cấp bậc Đại La Kim Tiên đều hướng chạy tới tam thập tam trọng thiên.
Ba mươi ba trọng thiên, Đâu Suất cung.
Diệp Hiên một thân hắc y, tóc xám trắng tản ra sau đầu, Cửu Thiên Huyền Nữ làm bạn bên cạnh hắn, hai bên còn có Khổng Tuyên, Côn Bằng, Thái Thượng lão Quân cầm phất trần trong tay, không biết Hôm nay Diệp Hiên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiên quang dị động, yêu khí tung hoành, ngắn ngủi một nén nhang trôi qua, phàm là tiên nhân yêu vương cấp bậc Đại La Kim Tiên trở lên đều tề tụ tam thập tam trọng thiên.
Thiên ngoại tinh đấu, biển sao mênh mông, giờ phút này đang vận chuyển ầm ầm ngoài trời, tinh huy rơi xuống đầy trời, cũng chiếu rọi ba mươi ba trọng thiên xinh đẹp tuyệt luân.
Giờ phút này, không ai có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, bởi vì Diệp Hiên triệu tập toàn bộ bọn họ đến đây, hiển nhiên có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.
Đáng tiếc, bộ chúng Thiên Đình chờ đợi Diệp Hiên lên tiếng, nhưng Diệp Hiên vẫn im lặng không nói gì, giống như đang chờ đợi người nào đó đến, điều này cũng làm cho tất cả không dám lên tiếng hỏi thăm, âm thầm lo lắng tiếp tục chờ đợi.