Nữ Oa nhướng mày, nàng cũng thật không ngờ đệ tử mình lại nói ra những lời này, nhưng nàng cũng không có quá mức trách cứ, dù sao trong lòng Nữ Oa, đệ tử này có tâm tính lương thiện, tuy vẫn chưa từng gặp qua Cửu Thiên Huyền Nữ, nhưng ngày thường luôn nhắc tới sư tỷ nàng chưa bao giờ gặp mặt, nói lời này cũng là suy nghĩ vì Cửu Thiên Huyền Nữ.
- Đệ tử chỉ lo lắng mở ra đại chiến, Huyền nữ sư tỷ ta sẽ hai mặt khó xử, kính xin sư tôn chớ tức giận.
Tuyết Phượng Ca có chút ủy khuất nói.
Nhưng ai cũng không có phát giác, trong mắt Tuyết Phượng Ca xẹt qua một tia nặng nề.
- Phượng Ca yên tâm, Cửu Thiên Huyền Nữ chính là đệ tử của nương nương, Thượng cổ Yêu Đình ta tuyệt đối sẽ không đả thương nàng, chỉ là trận chiến này liên quan đến uy danh của Thượng cổ Yêu Đình ta, nhất định phải trừ Thiên Đình, Diệp Hiên kia cũng nhất định phải chết, cũng chỉ xin lỗi không được Cửu Thiên Huyền Nữ.
Đế Tuấn lạnh lùng lên tiếng.
- Sư tôn!
Sắc mặt Tuyết Phượng Ca khẽ biến, bái lạy Nữ Oa, bởi vì nàng biết chỉ có Nữ Oa lên tiếng mới ngăn cản được trận đại chiến này, mới có thể ngăn cản bi kịch xảy ra.
- Phượng Ca, tam giới phân tranh đã lâu, Thượng cổ Yêu Đình tôn trọng ý chí thiên địa bình phục tam giới động loạn, cho dù Cửu Thiên Huyền Nữ là đệ tử của vi sư, cũng không thể trộn lẫn bất cứ tình cảm nào, ngươi không cần nhiều lời.
Nữ Oa lạnh lùng nói, trận đại chiến này sớm đã ở trong dự liệu của nàng, đây cũng là chuyện nàng ngầm đồng ý.
- Đệ tử tuân mệnh.
Tuyết Phượng Ca cố gắng nở nụ cười, chỉ là trong lòng của nàng sớm đã rung động, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, trong nháy mắt bị nàng che dấu.
- Dựng Yêu kỳ, mở trống trận, cùng bổn đế tiêu diệt Thiên Đình.
Đế Tuấn bộc phát sát khí ngút trời, tiếng nói nổ vang trong thiên địa, cũng là vào giờ khắc này, chuyện cực kỳ khủng bố theo đó xảy ra.
Ầm ầm!
Bầu trời hỗn loạn.
Hư không huyễn diệt, chỉ thấy Thượng cổ Yêu Đình mênh mông vô biên đang phát sáng, không ngờ bắt đầu di động về phía ba mươi ba tầng Thiên Đình, yêu quang che trời che đất che khuất cả Thượng cổ Yêu Đình, sát khí cực kỳ đáng sợ lan tràn ức vạn dặm thiên địa.
- Sắp xảy ra đại sự!
Lục Áp nắm chặt hai tay, trong miệng phát ra lời nói âm trầm.
- Diệp Hiên, ngươi dám tính kế bổn đế, bổn đế muốn xem ngươi chết thảm trong tay Đông Hoàng Thái Nhất như thế nào.
Phong Đô đại đế dữ tợn gầm nhẹ, hận ý đối với Diệp Hiên không cách nào có thể hình dung.
- Thiên Đế, ngươi nhất định phải chạy thoát.
Thân Công Báo run rẩy nỉ non, sắc mặt cực kỳ trắng bệch.
- Diệp Hiên, tên cẩu tạp chủng ngươi, năm xưa thiếu chút nữa diệt tuyệt Xiển giáo ta, hôm nay ta muốn tất cả mọi người trong Thiên Đình của ngươi chết hết, ta càng phải đốt xương ngươi tan thành tro bụi.
Nam Cực tiên ông âm lệ gầm nhẹ.
- Diệp Hiên, bần tăng muốn nhìn xem, hôm nay thượng cổ Thiên Đình giẫm ngươi dưới chân, ngươi sẽ có tư vị gì?
Khuôn mặt Đa Bảo Như Lai từ bi, nhưng trong lòng đã sớm hận Diệp Hiên thấu xương, hắn chưa bao giờ quên tình cảnh Diệp Hiên giẫm hắn dưới chân. Hôm nay Thượng cổ Yêu Đình muốn tiêu diệt Diệp Hiên, đây quả thực trúng ý trong lòng hắn.
Thiên địa chấn động, vạn vật sởn gai ốc, một hồi đại chiến kinh thiên sắp mở ra, đây cũng là điềm báo thiên địa đại kiếp nạn sẽ chính thức mở ra, vạn vật sinh linh có lẽ đều phải chịu kiếp nạn không thể tưởng tượng nổi.
Ầm ầm!
Thượng cổ Yêu Đình mênh mông vô biên, kích thước ước chừng ngàn vạn dặm, nhưng tốc độ lại cực nhanh, di động về phía Thiên Đình, tựa như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, hỏa quang chói mắt kia chiếu sáng thiên địa tam giới.
......
Tam thập tam trọng thiên đình, Thiên Đình Dao Trì.
Tiên vân cuồn cuộn, sương mù bốc hơi, từng bàn bạch ngọc đặt ở trong dao trì, bộ chúng Thiên Đình nhất nhất ngồi ở trong đó, chỉ là khuôn mặt của mỗi người đều cực kỳ trịnh trọng, còn có sát khí như ẩn như hiện nở rộ trên người bọn họ.
Tranh!
Một tiếng đàn phiêu đãng hư không, tiếng đàn như nước liên miên không dứt, lúc đầu tựa như gió mát thổi vào mặt, nhưng theo tiếng đàn càng ngày càng gấp gáp, một cỗ khí tức máu tươi giết chóc tràn ngập trong tiếng đàn.
Diệp Hiên một thân hắc y, tóc xám trắng buông xuống sau đầu, đại kích ba trượng cắm nghiêng bên cạnh, thiên địa thổi tới cuồng phong làm cho sợi tóc của hắn cuồng loạn bay lên.
Một thành cửu khung huyền cầm, tựa như gỗ mục đúc thành, chín dây đàn trong suốt lấp lánh, đang nhảy lên trong mười ngón tay của Diệp Hiên, từng hồi cầm âm huyết tinh sát phạt truyền ra.
- Báo!
Thiên Lý Nhãn bước nhanh đi vào, trên trán có rất nhiều mồ hôi lạnh, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Hiên, âm thanh cực kỳ run rẩy nói:
- Khởi bẩm Thiên Đế, hai đại Thiên Đế yêu tộc đang suất lĩnh Thượng cổ Yêu Đình giết tới chúng ta, chỉ sợ không tới nửa ngày có thể giết đến ngoài Nam Thiên môn.
Tranh.
Tiếng đàn dừng lại, sát khí tiêu tán, mặt mày Diệp Hiên rũ xuống cũng không có bất kỳ dị sắc nào, giống như đại quân Thượng cổ Yêu đình áp cảnh cũng không để hắn có bất kỳ sợ hãi nào.
- Lui ra đi.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
- Nhưng thiên đế... Thượng cổ Yêu Đình....
- Lui ra.
Không đợi Thiên Lý Nhãn lo lắng nói xong lời nói trong miệng, Khổng Tuyên lạnh lùng quát to, Thiên Lý im hơi lạnh như hến, vội vàng khom người rời khỏi Dao Trì.
- Không biết chư vị đã chuẩn bị xong cho trận chiến này chưa?
Sắc mặt Diệp Hiên bình tĩnh, hắn khẽ vuốt dây đàn truyền đến một đạo âm thanh chói tai, cũng vào giờ phút này, giương mắt nhìn về phía bộ chúng Thiên Đình.
- Ha ha.
Côn Bằng cất tiếng cười to, nói:
- Ta rất muốn nhìn xem, năm tháng vô tận trôi qua, tu vi của hai đại Yêu Đế này có tiến bộ hay không.