Được xưng là Huyết Hải không khô Minh Hà không chết, nhưng ngay cả loại nhân vật như Minh Hà lão tổ đối mặt với Đông Hoàng Thái Nhất cũng kiêng kỵ cực lớn, chỉ vì Hỗn Độn Chung trong tay Đông Hoàng Thái là hỗn độn thần khí, ngay cả Minh Hà lão tổ cũng có thể chân chính giết chết.
Hỗn Độn Chung, công phòng nhất thể, tiên thiên chí bảo, là binh khí cực kỳ đáng sợ. Đông Hoàng Thái Nhất từng ỷ vào bảo vật này một mình chiến đấu với Đại Tổ Vu mà không bại, từ điểm này cũng có thể nhìn ra sự khủng bố của Đông Hoàng Thái Nhất.
- Diệp Hiên, ta thấy ngươi là nhân tài, nếu ngươi thần phục bổn đế còn có đường sống, đáng tiếc ngươi minh ngoan bất linh, bổn đế cũng chỉ có thể trấn giết ngươi ở đây.
Đông Hoàng Thái Nhất bình tĩnh lên tiếng, hắn giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, càng có ý tứ chỉ điểm giang sơn, bởi vì khi hắn lấy ra Hỗn Độn Chung, điều này cũng có nghĩa Diệp Hiên phải chết không thể nghi ngờ, căn bản không có khả năng sống sót.
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không nói nhiều vô nghĩa như vậy.
Keng.
Diệp Hiên cầm kích đứng thẳng, Tru Thiên Kích đang nở rộ khí tức hung lệ vạn cổ, chấn nát bầu trời vô tận chỉ thẳng Đông Hoàng Thái Nhất, một nụ cười tàn khốc dữ tợn hiện ra trên mặt.
- Nào, để bổn đế kiến thức một phen cái gọi là Hỗn Độn Chung có bao nhiêu uy năng.
- Tiễn ngươi lên đường.
Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất trong nháy mắt đầy lạnh lùng, không có nửa điểm động dung khi nghe Diệp Hiên châm chọc, bởi vì Diệp Hiên ở trong mắt hắn đã là người chết.
- Khai thiên.
Răng rắc.
Hỗn Độn chung vang lên, long trời lở đất, một vệt kim mang rực rỡ chiếu rọi vạn cổ trường không, một luồng hỗn độn thần quang trấn diệt vạn vật, Hỗn Độn Chung bỗng nhiên biến lớn trăm vạn dặm, tựa như Hồng Hoang Thần Sơn đang lao tới trấn áp Diệp Hiên.
- Phá thiên.
Ầm ầm.
Hắc ám vô biên, che trời che đất, Tru Thiên Kích đang cuồng bạo ong minh, thân kích đen kịt hiện lên hỗn độn thần văn, một tia hắc ám nở rộ trên mũi kích, sau đó biến lớn trong thiên địa cuồng phong, ầm ầm đánh tới Hỗn Độn chung.
Phanh.
Hủy thiên diệt địa, vạn vật trầm luân, khi hai đại thần binh va chạm nhau ở trên bầu trời, chuyện cực kỳ đáng sợ cũng theo đó xảy ra.
Răng rắc.
Thiên địa hư không từng tấc từng tấc sụp đổ, từng vết nứt không gian hiện ra, bầu trời vô tận bị phá vỡ ngàn vạn dặm lỗ hổng, đếm không hết sao bằng trong Thái Hạo tinh không đang rơi rụng.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Từng viên tinh thần rơi xuống từ Thái Hạo tinh không, mang theo mấy chục ánh lửa rơi xuống mặt đất, tinh hải vô biên cuốn ngược, trực tiếp chôn vùi ức vạn dặm thiên địa.
- Mau lui.
Sắc mặt Đế Tuấn khẽ biến, không ngờ hai người chỉ va chạm một kích lại tạo thành cảnh tượng khủng bố như vậy, hắn nhanh chóng dẫn dắt toàn bộ Thượng cổ Yêu Đình bỏ chạy ra thiên địa phương xa, mà Thiên Đình bên kia cũng như thế, dưới sự bảo vệ của tứ đại Chuẩn Thánh, cứng rắn dời tam thập tam trọng Thiên Đình ra khỏi phiến thiên địa này.
Hiển nhiên, hai đại Thiên Đế có chiến lực nghịch thiên, bộc phát ra chiến đấu sẽ ảnh hưởng đến hai đại Thiên Đình, nếu tiếp tục ở lại, những Chuẩn Thánh bọn họ tự nhiên không có việc gì, nhưng dưới Chuẩn Thánh sẽ gặp phải tai nạn không cách nào tưởng tượng được.
Bang bang.
Hơn mười khỏa Thái Hạo Tinh Thần rơi xuống, mỗi ngôi sao đều có kích thước trăm vạn dặm, ánh lửa gào thét thiên địa đốt mây trời thành hơi nước, rầm rầm rơi vào Địa Tiên giới.
Ầm ầm.
Chỗ đầu tiên gặp tai nạn chính là Đông Thắng Thần Châu, hơn mười khỏa Thái Hạo Tinh Thần đập xuống Tiên giới, hàng tỷ dặm mặt đất trong nháy mắt nổ nát trầm luân.
Ngàn vạn dặm núi đang hóa thành tro bụi, ngàn sông vạn biển đang bốc hơi, mấy ngàn vạn dặm mặt đất mênh mông hóa thành đất cháy, còn có hơn mười quốc gia phàm nhân tan thành mây khói mà chết.
- A.
- Đây là cái gì?
- Ta không muốn chết.
Thiên địa bi thương, hàng tỷ sinh linh gào khóc, hơn mười quốc gia phàm nhân này có tông môn tu tiên giả, nhưng đại đa số đều là phàm nhân, đối mặt với trận thiên địa hạo kiếp này, bọn họ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, nhao nhao chết đi trong tiếng kêu rên tuyệt vọng.
Sơn hà sụp đổ, vạn vật bị chôn vùi, phàm nhân gặp đại kiếp nạn diệt thế, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là ở trên bầu trời kia, hai đại Chuẩn Thánh tuyệt đỉnh giằng co trên hư không.
Xoẹt xoẹt xoẹt.
Từng ngôi sao từ Thái Hạo xẹt qua bên cạnh hai đại Thiên Đế, mang theo uy năng như hủy thiên diệt địa rơi xuống Địa Tiên giới, vô cùng vô tận khói lửa nở rộ thiên địa, nhưng sắc mặt hai người không thay đổi, tất cả đều hung ác nhìn về phía đối phương.
- Đông Hoàng ngươi cũng chỉ là như thế.
Diệp Hiên ngạo nghễ đứng trên trời cao, giọng nói đầy khinh miệt quanh quẩn trăm triệu dặm thiên địa, quanh thân càng nở rộ ra ánh sáng hỗn độn thông thiên động địa, đáng sợ để cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
- Kích đến.
Bá thiên tuyệt địa, sát phạt cổ kim, Diệp Hiên giơ tay ra, bắt Tru Thiên Kích vào tay, cả người phù hợp cùng Tru Thiên Kích, khí tức hung lệ vạn cổ đang cuồng bạo nở rộ.
- Hỗn Độn Chung.
Sắc mặt Đông Hoàng Thái Nhất đầy lạnh lùng, Hỗn Độn Chung từ trên trời bắn ngược trở về, lần thứ hai chìm nổi trước người hắn, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên giờ phút này trở nên có chút nghiêm trọng.
Một kích vừa rồi, chính là thăm dò giữa hai người, dưới một kích này, Đông Hoàng Thái Nhất rốt cục coi Diệp Hiên là đối thủ chân chính, chỉ vì cây đại kích trong tay đối phương quá mức hung lệ, dĩ nhiên không thua Hỗn Độn Chung của hắn.
- Không ngờ trong tay ngươi cũng có hỗn độn thần khí, chẳng lẽ ngươi cũng là hỗn độn sinh ra hay sao?
Đông Hoàng Thái Nhất lạnh lùng lên tiếng.