- Diệp Hiên mê hoặc chúng sinh, không biết đồ hại bao nhiêu sinh linh, tây phương Linh Sơn ta phổ độ thế nhân, các ngươi nối giáo cho giặc, Linh Sơn ta sao có thể để các ngươi sống sót ở thế gian?
Ầm ầm!
Ngũ Phương Quỷ Đế đạp trời mà đến, vô tận âm binh đi theo phía sau, âm quang sát khí vờn quanh Phong Đô Đại Đế, ánh mắt chúng nhân nhìn về phía Thiên Đình hiện ra vẻ âm độc.
- Bầu trời không có hai mặt trời, dân không hai chủ, Diệp Hiên chính là khoáng thế hung ma, hôm nay đền tội trong tay Đông Hoàng Thiên Đế, đây là định mệnh của hắn, ngụy Thiên Đình các ngươi cũng phải tan thành mây khói.
Diệp Hiên đã chết, Phong Đô Đại Đế chỉ có thể đem ý hận phát tiết lên Thiên Đình, mà đại thế Thượng Cổ Yêu Đình đã thành, giờ phút này không biểu lộ thái độ của hắn thì chờ đến khi nào?
Bởi cái gọi là bỏ đá xuống giếng, tường đổ mọi người đẩy, Diệp Hiên bị Hỗn Độn Chung trấn diệt, cuối cùng thế lực khắp nơi cũng xuất thủ, không chỉ biểu đạt thiện ý với Thượng Cổ Yêu Đình, càng là muốn triệt để hủy diệt ba mươi ba trọng Thiên Đình.
Đại kiếp của Thiên Đình đã đến!
Thượng Cổ Yêu Đình nhìn chằm chằm, thế lực khắp nơi dữ tợn hung ác, dù Khổng Tuyên, Côn Bằng, Thái Thượng Lão Quân đều chính là Chuẩn Thánh, đối mặt thế lực trước mắt không cách nào chống cự, ba đại Chuẩn Thánh lộ vẻ tuyệt vọng.
- Ba vị đạo hữu, các ngươi đều là Chuẩn Thánh, bọn hắn không làm gì được ba người các ngươi, các ngươi đi mau đi, bản cung nguyện tồn vong cùng Thiên Đình.
Bỗng nhiên, Cửu Thiên Huyền Nữ bước chậm tới trường thiên, giờ phút này Diệp Hiên bị Hỗn Độn Chung trấn sát, nàng thân là Vương Mẫu Thiên Đình, muốn chống lên toàn bộ Thiên Đình.
- Huyền Nữ lui ra.
Nữ Oa Nương Nương ngồi xếp bằng trong hư vô, lời nói uy nghiêm nặng nề, điều này khiến cho Cửu Thiên Huyền Nữ đau thương cười nói:
- Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, Huyền Nữ là thê tử Diệp Hiên, hôm nay phu quân thân tử đạo tiêu, Huyền Nữ sao có thể sống một mình?
- Ngươi...?
- Nghịch đồ!
Nữ Oa Nương Nương nhíu mày, trong miệng phát ra tiếng mắng mỏ giận dữ, ánh mắt nhìn về phía Cửu Thiên Huyền Nữ đầy vẻ phức tạp.
Đáng tiếc, Cửu Thiên Huyền Nữ ngay cả chết cũng không để ý, nàng cần gì phải quan tâm Nữ Oa phải chăng đang giận dữ?
- Diệp Hiên là huynh đệ của ta, huống hồ chúng ta còn chưa đi đến cuối đường, ngươi không nên quên đại trận mà hắn lưu lại.
Khổng Tuyên cùng Diệp Hiên có tình cảm sâu nhất, rời bỏ chúng nhân Thiên Đình một mình thoát đi, niềm kiêu ngạo của hắn quyết không cho phép hắn làm như thế.
- Vô dụng, vô dụng, phu quân đã chết, dù đánh trận này, tàn khuyết không đầy đủ, huống hồ đại thế Thượng Cổ Yêu Đình đã thành, cho dù khởi động đại trận cũng cũng khó mà cầm cự, ba vị huynh trưởng cứ thế mà đi đi.
Cửu Thiên Huyền Nữ nghiên người cúi đầu trước ba đại Chuẩn Thánh, ánh mắt đã hóa tro tàn, không lưu luyến.
- Giết bọn hắn.
Đế Tuấn dữ tợn rống to, yêu kỳ đang múa may trong hư không, thế lực tám hướng cùng vô số Yêu tộc hung ác hướng đến ba mươi ba trọng Thiên Đình, hiển nhiên sau một khắc muốn tiêu diệt ba mươi ba trọng Thiên Đình giữa trời đất.
Keng —— keng —— keng!
Bỗng nhiên, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, từng tiếng trầm đục quanh quẩn trong trời đất, âm thanh này vừa vang lên, một cỗ khí cơ cực kỳ đáng sợ đè ép lên nơi trời đất này, khiến cho thế lực khắp nơi cùng Thượng Cổ Yêu Đình đang tiến lên bỗng nhiên dừng bước.
- Âm thanh gì?
Đế Tuấn ngơ ngác lên tiếng, muốn tìm kiếm nơi âm thanh đó phát ra.
- Nhanh... Mau nhìn... Hỗn... Hỗn Độn Chung...
Không biết tiếng người nào rít gào, khiến cho ánh mắt mọi người nhìn lại Hỗn Độn Chung, chỉ sau một khắc bầu không khí xung quanh đây liền trở nên vô cùng quỷ dị, một sự im ắng cực kỳ khủng bố xuất hiện trong đáy lòng mỗi người.
Trên trời cao, trong hư không.
Hỗn Độn Chung chìm nổi trong hư không, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ hiện ra trên Hỗn Độn Chung.
Keng —— keng —— keng!
Vặn vẹo không có quy tắc, một thân hình hoàn mỹ không ngừng nhô lên, như có thứ gì đó không ngừng oanh kích ra từ Hỗn Độn Chung.
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
Đế Tuấn hãi nhiên rống to.
Phốc!
Bỗng nhiên, trong miệng Đông Hoàng Thái Nhất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn như tờ giấy vàng, rung động nhìn xem bản mệnh thần khí Hỗn Độn Chung của bản thân, thể xác tinh thần từng khắc rung động đến cực hạn.
- Hắn... Hắn còn chưa chết!
Đông Hoàng Thái Nhất rung động rống to, lời hắn vừa dứt, thiên địa đột nhiên tĩnh mịch đến cực điểm, một cỗ cảm giác sinh tử đại khủng bố hiện ra trong tim của mỗi người.
- Kiếp Tiên Biến!
- Loạn Thiên Thất Sát Kích!
Nổ nát vụn cửu thiên, đánh vỡ trời đất cổ kim, tiếng gầm thét sát phạt trời đất, gào vỡ càn khôn truyền đến, cuồng bạo đong đưa chấn động trời đất, khiến linh hồn người ta muốn vỡ nát.
Ầm!
Một tia ánh sáng vạn cổ sát phạt xuất hiện, Hỗn Độn Chung không ngừng biến hình gào thét, âm thanh kinh thiên động địa nổ vang truyền đến, một cái lỗ lớn kinh khủng phá vỡ thân chuông, một thân ảnh hắc ám vô biên phá chuông đi ra.
Đông —— đông —— đông!
Hắc ám vô biên, lệ khí ngút trời, thân ảnh này từng bước đi ra khỏi Hỗn Độn Chung, theo mỗi một bước hắn bước ra, tám hướng trời đất ù ù rung chuyển, khí tức sát sinh vạn vật tận diệt trời đất, như hắn chính là duy nhất giữa trời đất, vạn vật chúng sinh đều muốn bái phục dưới chân hắn.
- Ta là Thiên Đế, trấn áp hết thảy đại địch trên thế gian.
Đại kích hoành không, hư không nổ tung, Diệp Hiên toàn thân áo đen, sợi tóc xám trắng rủ xuống sau đầu, cuồng phong thổi tới khiến cho sợi tóc của hắn cuồng bạo bay lên.