Ở thế ngàn cân treo sợi tóc này, cuối cùng Sở Thiên Hà cũng kinh sợ, run rẩy cầu xin tha thứ, đôi mắt cũng rơi lệ, hiển nhiên nội tâm khuất nhục đến tận cùng.
Một cổ võ Tông Sư sống sờ sờ, trực tiếp khóc lên, mà tình cảnh này rơi vào trong mắt của mọi người, thể hiện trên mặt mỗi người đều trở nên phức tạp.
Diệp Hiên khi dễ người, hắn rất khi dễ người, có thể nói lấn đến tận cùng, mà đây cũng là kết quả hắn muốn.
Diệp Hiên thủy chung thờ phụng một câu nói, chó cắn người một cái, người đương nhiên sẽ không cắn lại, nhưng biện pháp của Diệp Hiên là, cắt đứt chân chó của đối phương, để cho đối phương đời này đều khắc trong tâm khảm.
Sát cơ rét lạnh biến mất, Diệp Hiên cúi người nâng Sở Thiên Hà dậy, càng là thân thiết giúp hắn vuốt nếp nhăn trên quần áo, mỉm cười nói:
- Sở giáo quan, thật sự vô cùng xin lỗi, kỳ thực Diệp mỗ cũng chỉ là đùa một chút, cũng xin Sở giáo quan chớ trách.
Thấy Diệp Hiên mỉm cười, cả người Sở Thiên Hà căng thẳng, cứ như hàm răng đều không tự chủ mà run lên, đôi mắt nhìn Diệp Hiên cứ như nhìn thấy ác ma vậy, trong lòng càng là đầy sợ hãi.
- Không có... Không có gì đáng ngại.
Sở Thiên Hà cười gượng, nhưng nụ cười của hắn so với khóc đều càng khó coi hơn!
Không đúng, sai.
Sở Thiên Hà đã khóc, chỉ là đối với người này, hắn thật mãi mãi cũng không muốn gặp lại, bởi vì hắn thực sự là bị Diệp Hiên làm cho sợ, cái người trước mắt này vui giận vô thường, tưởng chừng như là ma quỷ.
- Người đâu, dẫn Sở giáo quan đi trị thương.
Giọng điệu của Thanh Long cũng để cho một gã thành viên Địa tổ nhanh chóng bước nhanh tới đưa Sở Thiên Hà đi tới phòng cứu thương.
Diệp Hiên bước chậm đi xuống đài, nhưng các thành viên địa tổ đều không tự chủ mà đều lùi lại, trong đôi mắt càng là xuất hiện kính nể chưa bao giờ có.
Hiển nhiên, thủ đoạn của Diệp Hiên xem như làm cho bọn họ chân chính lĩnh giáo đến cái gì gọi là hung thần ác sát.
Nhìn mọi người sợ hãi, trong lòng Diệp Hiên không dậy nổi chút sóng lớn nào, kỳ thực hắn làm ra việc này, cũng có một nguyên nhân cực lớn.
Lập uy, không sai, chính là lập uy!
Hôm nay một tên Sở Thiên Hà đã dám nhằm vào hắn, nếu như Diệp Hiên không cho hắn một bài học, khó bảo toàn tương lai có người noi theo Sở Thiên Hà tới tìm hắn để gây sự.
Tuy Diệp Hiên cũng không sợ có người tìm hắn gây sự, thế nhưng mấy loại việc nhỏ vụn vặt này sẽ để cho hắn vô cùng phiền phức, mà hiệu quả trước mắt rất rõ ràng, Diệp Hiên đã tạo ra một góc sắc hung thần ác sát tại trước mặt thành viên địa tổ.
- Diệp tiên sinh, xem như là tôi phục ngài!
Thanh Long liên tục cười khổ.
- Thủ đoạn hơi quá kích, thế nhưng cũng tiết kiệm rất nhiều phiền phức, anh cũng chớ có trách tôi.
Diệp Hiên bình tĩnh nói.
- Thanh Long sao dám trách tội tiên sinh, cũng là Sở Thiên Hà không được phân tôn ti, có kết quả này là hắn gieo gió gặt bão.
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, sau đó tất cả mọi người đều cùng nhau về đến chỗ ngồi, bắt đầu trò chuyện việc họp hằng năm của Vũ An Ti.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau một tiếng đồng hồ, Diệp Hiên cũng từ trong miệng Thanh Long biết được tình cảnh Địa tổ, điều này cũng làm cho Thanh Long xấu hổ, có chút ngượng ngùng đối mặt với Diệp Hiên.
- Nếu đã đến rồi thì còn cần Diệp tiên sinh ra tay một phen, chỉ là đừng tổn thương khách khanh mấy tổ khác là tốt rồi.
Thanh Long thận trọng thử dò xét nói.
- Không sao cả, chẳng qua chỉ là một ít việc nhỏ mà thôi.
Diệp Hiên không có chút rung động nào.
Lúc hai người nói chuyện, thành viên Địa tổ ở xung quanh lại lần nữa bắt đầu tu luyện, chỉ là khóe mắt vẫn cứ lén liếc nhìn Diệp Hiên, trong mắt đều là phức tạp.
Ở giới cổ võ dị năng, thờ phụng người mạnh là vua, hôm nay Diệp Hiên ra tay như thế cũng để cho bọn họ thấy được cái gì mới thật sự là cường giả, điều này cũng làm cho một ít người trong lòng bắt đầu chút tâm tư.
Trương Tiểu Cường, một thành viên bình thường của Địa tổ, tu vi cổ võ chỉ là Ám Kình sơ kỳ, mỗi ngày tuy khắc khổ tu luyện, nhưng ở giữa Địa tổ cũng là cực kỳ nhỏ yếu, càng là có một biệt hiệu xấu hổ, là Trương Tiểu Nhược.
Bây giờ nội tâm Trương Tiểu Cường rất quấn quýt, khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên trong nháy mắt đã đánh bại Sở Thiên Hà, đối với Diệp Hiên có thể nói là cực kỳ sợ hãi.
Nhưng trong lòng Trương Tiểu Cường lại có một tia xao động, bởi vì trước đó hắn nghe được, Diệp Hiên từng đưa ra nhận xét về tu vi của bọn họ, sức bật không bù được đủ khuyết điểm, mà đây cũng là hắn không đủ được lớn nhất trên quá trình tu luyện cổ võ.
Do dự một lúc lâu, hơi lộ ra nao núng, trong lòng Trương Tiểu Cường giống như có một âm thanh nói với hắn, nếu bây giờ không thỉnh giáo Diệp Hiên, sau này cũng không biết khi nào mới gặp lại Diệp khách khanh, nếu như không nắm lấy cơ hội này, chỉ sợ hắn sẽ hối hận cả đời.
Trương Tiểu Cường nhanh chóng làm ra quyết định, sắc mặt càng trướng hồng, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của thành viên địa tổ, hắn lại cực kỳ kiên định đi tới chỗ Diệp Hiên.
- Diệp... Diệp tiên sinh... vừa rồi ngài nói chúng tôi không bạo phát đủ... Có thể chỉ điểm vãn bối một phen hay không?
Trương Tiểu Cường đỏ mặt lên, căn bản không dám nhìn thẳng mắt Diệp Hiên, âm thanh càng là khẽ run, lộ vẻ khẩn trương tột cùng.
- Liều lĩnh, ta đang cùng Diệp tiên sinh nói chuyện chính sự, cậu...
Không đợi Thanh Long nói xong, Diệp Hiên đã phất tay cắt đứt, cũng để cho Thanh Long ngẩn mặt ra, đem những lời khiển trách trong miệng nuốt trở về.
- Không ngại học hỏi, đây là tiềm chất một cường giả cần sở hữu, cậu rất tốt.
Diệp Hiên mỉm cười gật đầu, mà sau đó cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi đi tới chỗ một cái cọc sắt, mà điều này cũng làm cho Trương Tiểu Cường thông suốt ngẩng đầu, ánh mắt đầy cảm kích, càng là bước nhanh đi theo sau Diệp Hiên.