Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1111 - Phật Hỏa Kim Liên

Chương 1111 - Phật hỏa Kim Liên
Chương 1111 - Phật hỏa Kim Liên

Từ nơi sâu xa Diệp Hiên có một loại cảm giác, muốn đột phá ràng buộc trước mắt cần phải vượt qua kiếp thứ nhất thiên đạo, như thế mới có thể để cho tu vi của hắn tăng trưởng nhảy vọt.

Một chuyện rất buồn cười xuất hiện, Diệp Hiên căn bản không có cảm ứng được cái gọi là Thiên Đạo đệ nhất kiếp, càng nói chi đột phá gông cùm xiềng xích trước mắt?

Lấy lực chứng đạo thành Thánh không được thiên địa dung túng, Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ, hắn cũng biết muốn vượt qua Thiên Đạo Cửu Kiếp tuyệt đối không phải đơn giản như tưởng tượng.

Nhưng nếu tu vi của hắn vẫn trì trệ không tiến, hắn khi nào mới có thể giết chết Nữ Oa và Nguyên Thủy?

Xua tan suy nghĩ phiền não trong lòng, Diệp Hiên cũng chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, bởi vì hiện tại hắn ở trong đạo tràng của Tây Phương Nhị Thánh, còn không biết có hung hiểm gì đang chờ đợi hắn.

Xoạt!

Diệp Hiên đứng dậy, trực tiếp đi ra Vạn Phật Linh Đàm, cả người tắm rửa ánh sáng vàng rực rỡ, đưa mắt nhìn về phía Tây Phương Nhị Thánh.

Tây Phương Nhị Thánh ôn nhuận không tiếng động, đang đánh cờ dưới cây Bồ Đề, từ đầu đến cuối đều chưa từng làm chuyện gì khác, Diệp Hiên vô cùng hiểu rõ, hắn tu luyện khoảng tám ngàn năm ở trong Vạn Phật Linh Đàm, nhưng hai người lại thủy chung không có bất kỳ dị động nào, điều này càng làm cho Diệp Hiên cảnh giác.

- Thương thế của tiểu hữu khỏi hẳn, rất đáng mừng.

Bỗng nhiên.

Chuẩn Đề giương mắt nhìn Diệp Hiên, mỉm cười gật đầu với hắn, sau đó lại chuyên tâm đánh cờ với Tiếp Dẫn.

Đạp - Đạp - Đạp.

Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, chậm rãi đi đến dưới tàng cây Bồ Đề, cho đến khi hắn đi tới trước mặt hai người, nhìn về phía bàn cờ đen trắng trước người hai người.

- Ừ?

Khi Diệp Hiên nhìn thấy ván cờ đen trắng, đôi mắt hắn hơi ngẩn ra, sau đó lông mày chợt nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên.

Ván cờ đen trắng này rất quái dị, trắng đen hai bên chỉ vây không giết, một bàn cờ không lớn bày đầy quân cờ đen trắng, hiển nhiên ván cờ đã đến thời khắc cuối cùng.

Diệp Hiên tự phụ hắn là thánh thủ trong cờ, cầm kỳ thư họa không gì không tinh, thế lực trắng đen hai bên ngang nhau trên bàn cờ, giờ phút này chỗ rơi xuống của hai bên cũng không nhiều, mỗi một con rơi xuống đều có thể quyết định thắng bại.

- Tiểu hữu cũng biết cờ?

Tiếp Dẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiện ra nụ cười hiền lành.

- Hiểu một chút.

Diệp Hiên gật gật đầu nói.

- Vậy không biết tiểu hữu cho rằng, ván cờ này ai thắng ai thua?

Tiếp Dẫn mỉm cười hỏi tiếp.

- Thế lực ngang nhau, dây dưa liều chết, hai bên đều sẽ nhất cử đánh tan đối phương, đáng tiếc cuối cùng cũng vẫn ngang tay mà thôi.

Diệp Hiên thành thật đáp.

- Tiểu hữu sai rồi, hai người ta đánh không phải cờ, mà là đại thế thiên địa, ngươi nhìn kỹ xem như thế nào?

Chuẩn Đề thần bí cười nói.

- Ừ?

Diệp Hiên nhướng mày, lần thứ hai nhìn về phía ván cờ đen trắng, nhưng cũng vào lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra, thế cờ ầm ầm bộc phát ra phật quang rực rỡ, ý thức của Diệp Hiên cũng trong nháy mắt hoảng hốt.

Ầm ầm!

Đây là một mảnh không gian rộng lớn vô tận, không có tứ phương trên dưới, càng không có hoàn vũ tám phương, có chỉ vẻn vẹn là Phật Hải Kim Liên, còn có phật quang chiếu rọi đầy trời, còn có âm thanh tụng kinh ong ong truyền đến.

Vạn.

Che trời che đất, kim quang lấp lánh, một chữ ‘Vạn’ thật lớn hiện ra, càng không ngừng luân chuyển trên đỉnh đầu Diệp Hiên, càng có âm thanh độ hóa tụng kinh truyền đến.

Tại thời điểm này.

Diệp Hiên mờ mịt mở hai mắt, khi hắn nhìn thấy hết thảy trước mắt, sắc mặt biến thành âm tình bất định, bởi vì hắn biết Tây Phương Nhị Thánh rốt cục ra tay với hắn.

Hắc khí lượn lờ, ma quang bốc lên, Diệp Hiên giống như trở thành dị chủng của phiến không gian Phật pháp này, bốn phương tám hướng đều là phật quang chiếu rọi, chỉ có hắn đen kịt như mực trở thành dị chủng duy nhất ở đây.

- Muốn độ hóa ta?

Diệp Hiên âm lãnh tự nói, bởi vì chữ Vạn trên đỉnh đầu đang trút xuống phật quang tường hòa, không ngừng mài mòn hung khí ma quang quanh người hắn, càng cho hắn một loại cảm giác đầu váng mắt hoa.

- Thiên địa đại đạo, phật môn giáng thế, khổ hải độ chúng sinh, Kim Liên dựng tân sinh, được đại tự tại đại tiêu dao, có thể lập địa thành thánh phát huy tinh nghĩa Phật môn ta.

Mênh mông vô biên, ong ong tụng kinh, từng luồng phật quang buông xuống Diệp Hiên, âm thanh chư thiên thần phật độ hóa truyền đến, cũng làm cho Diệp Hiên đau đầu muốn nứt ra, nhưng lại cực lực nhẫn nại.

- Cái gì gọi là Phật?

- Cái gì gọi là Ma?

Diệp Hiên điên cuồng ngửa lên trời rống to, bất kể phật quang đầy trời mài mòn ý chí hắn như thế nào cũng không cách nào dao động pháp và đạo của hắn.

Hỏi trời xanh mà không nói, nghe đất động mà không sợ, Diệp Hiên chất vấn không ai trả lời, chỉ có phật quang vô tận trút xuống hắn, giống như hắn chính là dị chủng trong thiên địa, chỉ có phật quang đầy trời độ hóa hắn, mới có thể khiến hắn trở về con đường chính.

- Nếu trời cao bất công, ta sẽ đâm thủng trời cao, nếu Phật môn hàng ta, vậy liền giết Phật.

Ý chí của Diệp Hiên không thể xóa nhòa, hắn trải qua không biết bao nhiêu hiểm trở mới thành tựu pháp và đạo hiện tại, chỉ tin bản thân không tin thiên địa, chứ đừng nói áo nghĩa Phật môn.

- Ách a.

Bỗng nhiên, trong miệng Diệp Hiên phát ra âm thanh cực kỳ đau đớn, trong cơ thể hắn lại toát ra ngọn lửa màu vàng vô cùng vô tận, trong nháy mắt che đậy cả người hắn trong đó.

- Thủ đoạn của hai lão ngốc lừa này thật âm hiểm.

Diệp Hiên dữ tợn gầm nhẹ, vẻ mặt vặn vẹo cực hạn, bởi vì hắn rốt cục hiểu được một chuyện, thì ra linh khí hắn hấp thu ở Vạn Phật Linh Đàm tuy có thể chữa trị thương thế của hắn, càng làm cho tu vi của hắn có chút tăng cường, nhưng những linh khí này thai nghén ý chí Phật môn, giờ phút này hóa thành Kim Liên Phật Hỏa muốn độ hóa hắn.

Bình Luận (0)
Comment