- Cũng không cần tự mình dạy, tôi sẽ viết ra một bản hướng dẫn tu luyện cho anh, bọn họ cũng sẽ có tiến bộ rất lớn.
Diệp Hiên nhẹ giọng nói.
Thanh Long cũng biết thỉnh cầu của mình có chút khó làm, nhưng kết quả lần này cũng để cho hắn rất kích thích, tự nhiên cũng không dám cưỡng cầu Diệp Hiên tự mình chỉ dạy thành viên địa tổ.
- Ha ha!
- Thanh Long, nghe nói rốt cục Địa tổ các người cũng có khách khanh, có thể cho cho tôi gặp mặt được hay không?
Bỗng nhiên một tiếng cười to từ xa đến gần, chỉ thấy từ trong thang máy có mấy người đi ra, người đi đầu chính là một người đàn ông tuổi trung niên, người này khuôn mặt nham hiểm, một đôi mắt tam giác hơi hơi nheo lại, nhìn một đã biết tuyệt đối không phải người lương thiện.
Mặt Thanh Long phát lạnh, thanh âm hơi âm trầm nói:
- Diệp tiên sinh, quên nói với ngài, Vũ Quân trước đây ngài giết, kỳ thực chính là nghĩa đệ kết bái của người này, mà người này là Bạch Lang, chính là tổ trưởng Huyền tổ, dị năng hệ băng đã bước vào cấp độ A.
Nghe thấy Thanh Long giới thiệu người đang đến, sắc mặt Diệp Hiên vẫn như thường, nhưng rốt cục cũng hiểu được vì sao Vũ Quân chỉ là tu vi Ám Kình, lại có thể làm cho Bắc Xuyên bang hoành hành nhiều năm ở thành phố Giang Nam, xem ra bên ngoài cũng có người này làm chỗ dựa.
Diệp Hiên đoán tám chín phần mười, Vũ Quân có thể hoành hành ở thành phố Giang Nam là nhờ vị tổ trưởng Huyền tổ này có tác dụng rất lớn, hàng năm Vũ Quân đều sẽ cho Bạch Lang rất nhiều tiền tài, hai người nhìn như chính là anh em kết nghĩa, nhưng kỳ thực Vũ Quân cũng chỉ là công cụ vơ vét của cải của Bạch Lang mà thôi.
Mặc dù là công cụ, nhưng Vũ Quân bị Diệp Hiên sát hại, tự nhiên làm cho Bạch Lang giận dữ, chỉ là phía trên hạ lệnh, khiến cho Bạch Lang không tốt đi tới tìm Diệp Hiên gây phiền phức ở ngoài được.
Hơn nữa Diệp Hiên trở thành khách khanh Địa tổ, chuyện này càng làm cho Bạch Lang gắt gao nhớ kỹ Diệp Hiên ở trong lòng.
- Nói vậy đây chính là Diệp tiên sinh?
Bạch Lang mang theo một đám thuộc hạ đến đến trước người Diệp Hiên, nụ cười trên mặt cực kỳ thân thiện, càng đưa tay phải ra, xem ý là muốn bắt tay cùng Diệp Hiên.
Đáng tiếc, Diệp Hiên cũng không có cử động, lạnh nhạt nhìn Bạch Lang, điều này cũng làm cho người này ngẩn ra, trong đôi mắt xẹt qua một luồng sát cơ, mà sau đó lại lặng yên thu tay lại, trên mặt cũng không có chút xấu hổ nào.
- Tự giới thiệu một chút, tổ trưởng Huyền tổ Bạch Lang, ngưỡng mộ Diệp tiên sinh đã lâu, hôm nay gặp mặt cũng chỉ là như thế này ?
Một tên thuộc hạ nhanh chóng mang tới một cái ghế, Bạch Lang không coi ai ra gì trực tiếp ngồi ở đối diện hai người Diệp Hiên, trên khuôn mặt hung ác nham hiểm lại câu ra một nụ cười.
Ầm!
Thanh Long vỗ bàn, thanh âm băng hàn, nói:
- Bạch Lang, đây là diễn võ tràng Địa tổ tôi, không dung được ông ở chỗ này làm càn.
- Ha ha!
Bạch Lang lắc đầu cười to, không ngừng vuốt mặt bàn, dường như nghe được một chuyện rất buồn cười.
Bỗng nhiên!
Nụ cười trên mặt Bạch Lang biến mất, khuôn mặt lập tức thể hiện sự thâm độc, đôi mắt tam giác từ từ nheo lại, tựa như như rắn độc nhìn về phía Diệp Hiên, nói:
- Diệp Hiên, tôi biết cậu và phía trên có chút quan hệ, nhưng cậu phải biết, Vũ An Ti cũng không đơn giản như cậu nghĩ, muốn có chỗ đứng ở Vũ An Ti, cậu đã hỏi qua Bạch Lang tôi chưa?
Đạp đạp đạp.
Tiếng bước chân gấp gáp từ khắp nơi truyền đến, chỉ thấy toàn bộ thành viên Địa tổ tụ tập đến phía sau Thanh Long cùng Diệp Hiên, ánh mắt nhìn đám người Bạch Lang càng thể hiện tình cảnh giương cung bạt kiếm (*).
(*) Tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau.
Mà thuộc hạ phía sau Bạch Lang càng trừng to hai mắt, khí thế cũng không kém thành viên Địa tổ bao nhiêu, cứ như sau một khắc hai phe sẽ muốn đánh nhau vậy.
- Bạch Lang, xem ra đại hội đấu võ còn chưa có bắt đầu, ông cũng đã không kịp chờ đợi muốn cùng tôi đánh nhau một trận?
Thanh Long cười lạnh, quần áo trên người lại phấp phới tung bay, đôi mắt nhìn Bạch Lang càng mang theo một tia rét lạnh.
- Sách sách sách!
Bạch Lang hung ác nham hiểm không thấy được, trên khuôn mặt lần nữa treo lên một nụ cười nhìn về phía đám người Thanh Long, nói:
- Tu vi võ đạo của tổ trưởng Thanh Long tự nhiên bất phàm, tôi cũng không dám ra tay cùng cậu. Đáng tiếc, mỗi một thành viên trong tay cậu càng về sau đều là phế vật, theo tôi thấy, lần đấu võ này kết thúc, cũng có thể nói cùng phía trên một câu, không bằng giải tán Địa tổ đi, Thanh Long cậu thì lại tới Huyền tổ của ta, tuy là cậu không thể ở đảm nhiệm chức vị tổ trưởng này, thế nhưng trở thành trợ thủ của ta vẫn là dư sức có thừa.
Trào phúng, khiêu khích, kiêu ngạo, đây chính là thái độ mà Bạch Lang lộ ra, mà điều này cũng làm cho mặt sắc Thanh Long lạnh lẽo đến tột cùng, thành viên Địa tổ ở sau lưng càng là tăng vọt lửa giận, hận không thể ra tay ngay lập tức, hung hăng giáo huấn cho Bạch Lang một cái.
Thanh Long vốn cũng không phải một người am hiểu ngôn từ, lòng dạ đều rất nhanh bị chọc giận, lúc đôi tay nắm chặc, càng là truyền đến âm thanh loạn hưởng, cứ như sau một khắc sẽ lập tức ra tay đối với Bạch Lang.
- Ha ha.
Nhìn Thanh Long nổi giận, Bạch Lang âm hiểm cười hai tiếng, hắn cũng biết cái gì gọi là làm một vừa hai phải, nếu hai phe thật là động thủ ở chỗ này, hắn cũng không thể giao phó với phía trên.
- Địa tổ là một phế vật, ngay cả khách khanh cũng là một phế vật, các ngươi có thể yên tâm, chờ đấu võ đại hội bắt đầu, Huyền tổ của tôi tự nhiên sẽ hạ thủ lưu tình.
- Ha ha.
Bạch Lang cười to đứng dậy, bắt chuyện với thành viên Huyền tổ đi tới thang máy.