Hơn nữa Antal đã đồng ý cùng hắn liên thủ, cùng nhau giết chết Diệp Hiên, tuy việc này bị Hạ quốc phát hiện, Nam Cung gia ở Hạ quốc cũng lại không có nơi sống yên ổn, nhưng hắn sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần sau khi giết chết Diệp Hiên thì sẽ đưa gia tộc rời khỏi Hạ quốc.
Hơn nữa Nam Cung Thiên tin tưởng, chưa chắc đã cần Antal ra tay, Lý Hoán Thiên đã có thể lấy mạng Diệp Hiên rồi.
Mọi chuyện đều đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, tuy Nam Cung Thiên cực kỳ tự tin, nhưng hắn cũng phải chuẩn bị hai tay, đây cũng là vì để ngừa sự cố.
- Diệp Hiên, ngày chết của mày đã đến!
Nam Cung Thiên căm hận tự nói, ánh mắt cực kỳ tàn khốc.
...
Tổng bộ Vũ An Ti, đại điển cuộc họp hằng năm.
Hội trường kín người hết chỗ, hơn mười sân đấu, bốn phía đều là tiếng người huyên náo, nhân vật nổi tiếng các giới ngồi đầy, mà thành viên tám tổ Vũ An Ti lần lượt bước vào khu nghỉ ngơi, đang đợi cuộc họp hằng năm bắt đầu.
Khu nghỉ ngơi của Địa tổ.
Thanh Long cùng Diệp Hiên ngồi cạnh nhau, thành viên Địa tổ ở phía sau đều đang kích thích, hiển nhiên không lâu nữa, trong bọn họ phải có người bước đến đấu một trận.
Lúc đang chờ đợi cuộc họp hằng năm khai mở, Thanh Long cũng cặn kẽ giới thiệu tình huống của Vũ An Ti cho Diệp Hiên.
Vũ An Ti chia làm tám tổ, Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, trong đó Thiên Địa Huyền Hoàng có bốn tổ, chính là xử lý các loại chuyện xảy ra tại Hạ quốc, cũng là bốn tổ có số người nhiều nhất.
Mà bốn tổ Vũ Trụ Hồng Hoang thì lại vô cùng thần bí, năng lực cũng cực kỳ phức tạp, mặc dù là Thanh Long cũng không hiểu lắm, chỉ là thành viên bốn tổ này cực kỳ ít, tổ ít nhất chính là Hoang tổ, thêm cả Tổ trưởng và khách khanh cũng chỉ có bốn người mà thôi.
Thực lực đối lập nhau mà nói, mạnh nhất chính là Vũ tổ, tuy thành viên chỉ có tám người, nhưng bọn họ đều là nhân vật cấp bậc Tông Sư, còn có lời đồn đại rằng, tổ trưởng vũ tổ - Thiên Vũ chính là cao thủ Tiên Thiên, chỉ là lời đồn này vẫn không có được chứng minh mà thôi.
Mà đại hội đấu võ, nếu như nói là để thành viên tám tổ tranh tài, không bằng nói là bốn tổ Thiên Địa Huyền Hoàng cạnh tranh vị trí với nhau, bốn tổ Vũ Trụ Hồng Hoang căn bản sẽ không phái người đến, cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Vị trí của bốn tổ Vũ Trụ Hồng Hoang chẳng bao giờ thay đổi, cũng là tồn tại cao cao tại thượng, tuy thành viên bốn tổ này cũng không nhiều, nhưng mỗi người đều không đơn giản.
Theo những gì Thanh Long cặn kẽ kể ra về tình huống của Vũ An Ti, Diệp Hiên chậm rãi gật đầu, chỉ là sắc mặt vẫn rất bình tĩnh không lay động, hiển nhiên trong lòng cũng không có bất cứ ba động gì.
Cũng là ở lúc này, một ánh mắt thâm thúy rơi vào người Diệp Hiên, cũng để cho hắn tìm kiếm chủ nhân ánh mắt nhìn lại.
Khu nghỉ ngơi Vũ tổ.
Lúc mà ánh mắt Diệp Hiên cùng Thiên Vũ giao tiếp cùng một chỗ, Thiên Vũ mỉm cười gật đầu thăm hỏi Diệp Hiên, mà sau đó lại dời đi ánh mắt, biểu hiện trên khuôn mặt rất bình tĩnh, giống như chỉ tùy ý liếc mắt nhìn Diệp Hiên, cũng không có biểu hiện ra háo hức khác thường gì, chỉ là trong mắt Thiên Vũ lại lặng yên xẹt qua một tia kinh ngạc.
- Có chút ý tứ.
Tu vi Diệp Hiên thật khủng bố, liếc mắt một cái đã nhìn thấy tu vi của Thiên Vũ, điều này cũng làm cho hắn bắt đầu nghiền ngẫm, đối với cái vị tổ trưởng Vũ tổ này sinh ra hứng thú thật nhiều.
Diệp Hiên thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn lại khu nghỉ ngơi của sáu tổ khác, hy vọng có thể phát hiện một ít chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Bạch Lang Huyền tổ hung ác nham hiểm cười nhạt, trực tiếp làm ra một lau cổ động tác đối với Diệp Hiên, hành vi khiêu khích tột cùng.
Tổ trưởng Hoàng Tổ là một người đàn ông thân thể thô cuồng, tu vi cũng chỉ có Tông Sư, từ xa ôm quyền với Diệp Hiên, xem như là chào hỏi.
Tổ trưởng Thiên tổ là một thanh niên tóc trắng xanh, quanh người lại thể hiện rõ ràng rằng người lạ chớ tới gần ý, hắn chỉ là hơi liếc mắt nhìn Diệp Hiên, cũng không ý nghĩ muốn bắt chuyện.
Tổ trưởng Trụ tổ là một người đàn ông lớn tuổi, ông mỉm cười gật đầu với Diệp Hiên.
Tổ trưởng Hồng tổ là người đàn ông trung niên, một mái đầu đỏ rực gần giống như lửa nóng, mang đến một loại cảm giác cực kỳ dữ dằn.
Cho đến khi Diệp Hiên đưa ánh mắt nhìn về phía tổ trưởng Hoang tổ, vẻ kinh ngạc xẹt qua trong mắt hắn, càng làm cho hắn thông suốt đứng dậy, thần thức trong nháy mắt phóng xuất, tập kích tới tổ trưởng Hoang tổ.
Tổ trưởng Hoang tổ là nữ duy nhất, cô mặc váy đầm dài màu trắng, trang nhã đoan trang, mang đén một loại cảm giác tiểu gia bích ngọc (*), thêm không mất khí chất tao nhã.
(*) Nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có chút giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê cát”.
Diệp Hiên đột ngột cử động tự nhiên khiến cho rất nhiều người chú ý, khi nhóm hắn phát hiện Diệp Hiên không chớp mắt nhìn chằm chằm tổ trưởng Hoang tổ, trong mắt mỗi người càng là xuất hiện ý cười trên nổi đau của người khác.
Thân là tổ trưởng Hoang tổ, Tuyết Cơ tự nhiên cảm giác được Diệp Hiên dị thường, cô chỉ là đôi hơi nhíu mày, thản nhiên nhìn Diệp Hiên, đôi mắt lạnh như băng, hiển nhiên ánh mắt của Diệp Hiên làm cho cô cảm thấy rất vô lý.
- Có ý tứ, thật là có ý tứ, không ngờ ở thế giới Mạt Pháp này vẫn còn có người như thế này xuất hiện!
Diệp Hiên thu hồi thần thức, âm thanh cực kỳ khó lường.
- Diệp tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Ngài ngàn vạn lần chớ có làm loạn, tổ trưởng Tuyết Cơ này cũng không dễ trêu chọc.
Thanh Long vội vàng lên tiếng, rất sợ Diệp Hiên làm ra cái cử động vô lý gì đó.