Chỉ xích thiên nhai, xuyên qua hư vô, khi Diệp Hiên xuất hiện tại Phương Thốn sơn, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc.
Từng mảnh từng mảnh ruộng lúa, như hải dương màu vàng óng, rất nhiều nông phu canh tác giữa ruộng đồng, cuốc trong tay không ngừng xới đất, như đang đắm chìm trong việc làm nông vui sướng.
Cho dù quanh thân Diệp Hiên tách ra phật quang tường hòa, càng để cho mình lộ vẻ vĩ ngạn, nhưng những nông phu này chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại tiếp tục canh tác ruộng đồng dưới chân.
- Có chút ý tứ.
Pháp nhãn Diệp Hiên thông thiên, nhìn ra những nông phu này đều là phàm nhân, nhưng thấy hắn cũng không có vẻ gì kinh ngạc, trong mắt ngược lại còn có vẻ điềm tĩnh bình yên, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên tràn ngập tò mò đối Linh Đài Phương Thốn Sơn.
- Vị tiên trưởng này tới đây tìm tiên vấn đạo?
Một người trung niên mặc áo vải thô, khiêng cuốc đi tới hướng Diệp Hiên, dù hắn chỉ cái làphàm nhân, nhưng thân thể tráng kiện còn có tinh thần phấn chấn hơn người bình thường, mỉm cười chào hỏi Diệp Hiên.
- Nghe nói Linh Đài Phương Thốn Sơn này có một vị Bồ Đề tổ sư, ngài có pháp lực vô biên thần thông quảng đại, tiểu tăng ngưỡng mộ đã lâu cố ý đến đây xin gặp.
Diệp Hiên chắp tay trước ngực tụng phật hiệu, nói.
- Quả là thế.
Nông phu trung niên cười ha ha một tiếng nói:
- Hàng năm đều có người tìm được nơi đây, muốn bái nhập sư môn của Tu Bồ Đề, chỉ là lão nhân gia ông ta chỉ nhận người hữu duyên, nếu tiên trưởng có thể tìm được Tà Nguyệt Tam Tinh Động, tự nhiên có thể gặp được lão nhân gia.
Nông phu trung niên nói, chỉ Diệp Hiên con đường lên núi, sau đó phất tay hướng Diệp Hiên, tiếp tục trở lại đồng ruộng.
Theo hướng nông phu trung niên chỉ, Diệp Hiên quả nhiên thấy một đường nhỏ lên núi, sau đó dạo bước đi tới hướng con đường nhỏ.
Phương Thốn sơn cũng không cao, là một núi nhỏ bình thường, càng không có trận pháp bao phủ, khi Diệp Hiên bước vào con đường nhỏ dẫn lên núi, cả người cũng biến mất trong hư không Phương Thốn sơn.
Trong Phương Thốn sơn.
Diệp Hiên dọc theo đường nhỏ trong núi không ngừng hướng lên trên, thảm thực vật quanh mình sinh trưởng mạnh mẽ, qua đi một chút, trọn vẹn một canh giờ, Diệp Hiên vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối con đường.
- Ừm?
Bỗng nhiên, bước chân Diệp Hiên dừng lại, hai mắt lấp lóe hắc quang quỷ dị, một đôi pháp nhãn như có thể chiếu phá thiên địa nhân tam giới, bởi vì hắn đã cảm thấy Phương Thốn sơn này có gì không đúng.
Dựa theo cước trình của hắn, nhiều nhất là một chén trà đã có thể lên tới đỉnh, nhưng một canh giờ trôi qua, hắn vẫn đứng trên đường nhỏ dẫn lên núi, nếu nói trong đó không có huyền cơ, như thế nào Diệp Hiên cũng không tin.
Diệp Hiên bỗng nhiên quay đầu, hai mắt ngưng trệ, một vẻ âm trầm từ đáy mắt hắn xẹt qua, bởi vì hắn thấy mình vẫn đứng ở chân núi, một canh giờ lộ trình, hắn vẫn không nửa điểm tiến lên.
- Tu di thiên địa, vạn pháp không còn tăm hơi?
Diệp Hiên thì thầm tự nói, trên mặt xẹt qua một nét chấn kinh.
- Tốt cho một Bồ Đề tổ sư, đây là một hạng thần thông mà ta không biết khi nào mình đi vào, xem ra là ta xem nhẹ ngươi.
Diệp Hiên đảo mắt tám hướng trời đất, trong miệng ù ù tiếng vang, nhưng không có bất kỳ người nào đáp lại với hắn.
Tại trong lúc bất tri bất giác, Diệp Hiên rơi vào trong đại thuật thần bí của Bồ Đề tổ sư, qua một canh giờ mới phát giác ra huyền cơ trong đó, điều này cũng khiến cho Diệp Hiên bắt đầu thận trọng.
- Vạn pháp hư không, phản phác quy chân.
Ầm ầm.
Lôi vân tuôn ra, kình thiên phích lịch, bàn tay Diệp Hiên vẫy gọi, trực tiếp đánh ra một đạo đại thuật trong Bất Tử Tiên Kinh, đập tới trước.
Răng rắc.
Một tiếng như ngọc khí vỡ vụn truyền đến, hư không như mặt gương trước mắt Diệp Hiên rạn nứt, một tiếng ầm vang truyền ra, nơi trời đất này bỗng nhiên biến ảo, cảnh trước và sau khác nhau rất lớn.
Một bia đá pha tạp, một cung môn bạch ngọc, bia đá tang thương mà cổ lão, khắc rõ vết tích năm tháng, phía trên có vài chữ to: Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Bài trừ hư ảo, nhìn thấy bản chất, Diệp Hiên đứng trước Tà Nguyệt Tam Tinh Động, hai mắt híp lại nhìn thẳng cung môn màu trắng phía trước, cả người không nói không động, như đang chờ đợi cái gì.
- Tiên trưởng mời về đi, tổ sư không muốn gặp ngươi.
Bạch ngọc cung môn chậm rãi mở ra, một hồi tiếng bước chân truyền đến ra, một Đạo nhân đi ra, đầu tiên chắp tay với Diệp Hiên, sau đó nhẹ giọng mở miệng.
- Bồ Đề lão tổ, không hiện tam giới, vạn kiếp bất diệt, trường tồn cùng thế gian, hôm nay tiểu tăng đến đây, mời Bồ Đề tổ sư gặp một lần.
Diệp Hiên chắp tay trước ngực, trong miệng tụng phật hiệu.
- Ngươi vốn không tin phật, dù người khoác tăng bào, cải biến không được bản tính của ngươi, ngươi đến từ đâu thì chạy về chỗ đó, tam giới phân tranh cũng không liên quan gì đến ta, càng không muốn nửa điểm liên lụy.
Bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động truyền đến một giọng nói tang thương, hiển nhiên chủ nhân của giọng nói này chính là Bồ Đề tổ sư, ra lệnh tiễn Diệp Hiên.
- Ngươi biết ta là ai?
Sắc mặt Diệp Hiên hơi giật, hắn nghĩ rằng mình di hình hoán mạo tuyệt đối sẽ không để người nào nhìn ra, nhưng khi nghe được lời Tu Bồ Đề tổ sư, giống như đối phương biết hắn không phải là người trong Phật môn.
- Không biết, chỉ là dù phật quang bao phủ ngươi, nhìn như tường hòa từ bi, chỉ là chim chóc trong núi này đều có linh tính, từ khi ngươi vào núi, tất cả đều nhao nhao ra khỏi rừng, cái này đã nói rõ trong lòng ngươi không phật càng không từ bi, nếu không sao lại khiến chim chóc e ngại ngươi?
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh Động truyền đến tiếng bình tĩnh Tu Bồ Đề tổ sư.
- Nguyên nhân là vậy.