- Người duy nhất đi con đường này chính là Bàn Cổ đại thần, hắn đi chính là lấy lực chứng đạo, nhưng cuối cùng hắn thất bại, tu vi một thân đều hóa thành vạn vật trong trời đất.
- Cái gọi là chín kiếp Thiên Đạo, chỉ là một thuyết pháp không rõ ràng, kỳ thật chính là bản thân cần vượt qua kiếp nạn cửu tử cửu sinh, như thế mới có thể chứng được chính quả Thánh nhân.
Bồ Đề tổ sư nhẹ giọng thì thầm.
- Ý của ngươi là nói, Bàn Cổ đại thần năm đó cũng không phải Thánh nhân?
Sắc mặt Diệp Hiên đại biến, trong mắt hiện ra vẻ rung động, hiển nhiên, điều bí ẩn mà Bồ Đề tổ sư nói ra quả thực khiến hắn không thể tin được.
- Không sai, chín kiếp Thiên Đạo, Bàn Cổ đại thần tới kiếp thứ chín cuối cùng cũng thất bại, bởi vì hắn độ kiếp thất bại, mới sinh ra hồng hoang thiên địa, cho nên Bàn Cổ đại thần cũng không phải Thánh nhân, nếu quả thật nói ra, Bàn Cổ đại thần cũng chỉ là một vị Chuẩn Thánh.
Bồ Đề lão tổ nói chắc như đinh đóng cột.
- Cửu sinh cửu tử, kiếp nạn lâm thân, chỉ có đánh vỡ sinh tử luân hồi, một lực phá vạn pháp, mới có thể chân chính siêu thoát, trở thành chúng thánh chi thánh.
Bồ Đề lão tổ thở dài.
- Cái gọi là chín kiếp Thiên Đạo, cũng không phải thật là Thiên Đạo gia trì trên thân thể người gặp kiếp nạn, chín đại kiếp nạn này dần dần khác biệt, nhưng lại có một điểm chung, đó chính là tìm đường sống trong chỗ chết.
- Cửu chuyển sinh tử, nghịch chuyển càn khôn, cho nên con đường lấy lực chứng đạo thành thánh, cũng gọi là cửu chuyển lập thánh pháp.
Bồ Đề lão tổ nặng nề nói.
- Tìm đường sống trong chỗ chết? Cửu chuyển lập thánh pháp?
Diệp Hiên thì thầm tự nói, hắn bỗng nhiên nghĩ đến thời điểm mình bị Tây Phương Nhị Thánh độ hóa, kỳ thật lúc đó đã đứng trước cảnh chết, mà đó chính là Thiên Đạo đệ nhất kiếp của hắn.
- Đa tạ tổ sư, ta đã hiểu.
Diệp Hiên quay lại từ trong suy nghĩ, hai mắt dần đần hóa thanh minh, hôm nay được Bồ Đề tổ sư chỉ điểm, hắn rốt cục đã có nhận thức mới về chín kiếp Thiên Đạo, điều này cũng giúp con đường tu luyện trong tương lai của hắn được rõ ràng.
Nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Diệp Hiên, Bồ Đề tổ sư khẽ lắc đầu, trong mắt lộ ra một vẻ tiếc hận, còn có một vẻ thuơng hại, mặc dù tâm tình này lóe lên một cái rồi biến mất rất nhanh, nhưng lại bị Diệp Hiên bắt được.
- Không biết vì sao tổ sư có vẻ than thở?
Diệp Hiên thấp giọng hỏi tuân.
- Ai.
Bồ Đề tổ sư thở dài, sau đó nhìn về phía Diệp Hiên nói:
- Nhìn ngươi đạp lên con đường lấy lực chứng đạo, cuối cùng bất quá chỉ là làm áo cưới cho người khác, lão hủ chỉ cảm thấy đáng tiếc đoạn đường mà ngươi đang đi, cuối cùng sẽ bị hồn phi phách tán mà chết.
- Nguyên Linh sao?
Diệp Hiên tự giễu cười một tiếng, đã đoán được hàm ý trong lời nói của Tu Bồ Đề.
- Nhất nguyên sơ thủy, vạn vật làm linh, Nguyên Linh chỉ là làm hết thảy vì hắn mà thôi, mà ngươi có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ vào hắn, nếu không có Nguyên Linh thì sẽ không có Diệp Hiên ngươi, cho nên từ đầu đến cuối là ngươi nợ nhân quả của hắn, mà phần nhân quả này quá lớn quá lớn, lớn đến mức ngươi cần dùng sinh mệnh đi hoàn lại.
Tu Bồ Đề tổ sư thở dài.
Nghe lời Bồ Đề tổ sư nói, Diệp Hiên trở nên trầm mặc không nói gì, với cảnh giới bây giờ của hắn, dù Tu Bồ Đề tổ sư không nói, hắn cũng đã cảm nhận được hắn có nhân quả với Nguyên Linh.
Diệp Hiên hoàn toàn hiểu rõ, thời thiếu niên của hắn, nếu không có Nguyên Linh xuất hiện, hắn sớm đã hóa thành một bộ xướng trắng, bốn năm bên trong chiến trường huyết hải, Nguyên Linh cải biến hắn triệt để, có thể nói tu vi của hắn là được Nguyên Linh ban cho.
Bởi cái gọi là nhân quả tuần hoàn, mặc kệ ân hay là kiếp, hắn cần đi hoàn lại, đây cũng là định số nhân quả, cho dù hắn trở thành chúng thánh chi thánh, cũng không cách nào thoát khỏi nhân quả chi lực, bởi vì đây là chân lý của Chư Thiên Vạn Giới.
- Nói cho ta, chân thân của Nguyên Linh là ai?
Diệp Hiên trầm trọng lên tiếng, hai mắt nhìn thẳng Bồ Đề tổ sư, đây cũng là vấn đề hắn nghĩ đến nhiều nhất.
- Hắn đến từ hỗn độn, đến đây tìm bất hủ, ta không biết hắn là người phương nào, nhưng từ năm đầu hồng hoang đến bây giờ, phía sau mỗi một đại kiếp trong trời đất đều có bóng dáng của hắn.
Bồ Đề lão tổ thở dài nói.
- Ta thấy rất kỳ quái, ngay cả Thánh nhân cũng không biết sự tồn tại của hắn, làm sao tổ sư ngài biết được hắn tồn tại, chỉ sợ trong đó không có đơn giản như vậy?
Diệp Hiên sắc bén nói.
- Hỗn độn tương sinh, trời đất sơ khai, ta vốn là trong một gốc Hỗn Độn Bồ Đề thụ, mặc dù linh trí khi đó u mê, nhưng lại có một chút ký ức hỗn độn, Nguyên Linh đã tồn tại lâu đời cùng với Bàn Cổ đại thần, hắn vốn là nhân vật trong hỗn độn, nếu ngươi thật muốn biết thân phận của hắn, có lẽ chỉ có nghịch chuyển thời không thiên địa, vào lúc trời đất này chưa khai mở tìm kiếm chân thân của hắn.
Bồ Đề lão tổ tự giễu cười nói.
Nghe lời Bồ Đề lão tổ nói, Diệp Hiên trầm tư tại chỗ, Nguyên Linh trong lòng hắn càng thần bí, lão quái vật sống lâu đời cùng Bàn Cổ đại thần, vậy người này cũng quá mức đáng sợ.
- Tiểu hữu, nếu ngươi nghe lời khuyên của lão hủ, muốn thoát khỏi sự chi phối của người này, nên phế bỏ việc ngươi tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, chặt đứt tất cả nhân quả với hắn, chỉ có như thế ngươi mới có thể thoát khỏi bàn tay của hắn, nếu không tương lai dù ngươi có thể thành thánh, khi đó hắn sẽ tìm ngươi đòi nhân quả, cuối cùng ngươi cũng cũng chỉ làm áo cưới cho hắn thôi.
Bồ Đề tổ sư trịnh trọng khuyên nhủ Diệp Hiên, bởi vì đây cũng là biện pháp duy nhất để Diệp Hiên thoát khỏi Nguyên Linh.