- Cả đời ngươi không thể tiến nhập thánh cảnh, ngươi duy nhất có thể trông cậy cũng chỉ có ta, chỉ cần ta có thể trở thành Thánh nhân, sáu đại Thánh nhân kia tự nhiên sẽ không dám làm gì ngươi, mà ngươi không nên quên, trước khi ta thành thánh, liên hợp cùng Thông Thiên Giáo Chủ, trừ Hồng Quân xuất thế, mọi người trong tam giới phải nhìn sắc mặt chúng ta mà hành sự?
Diệp Hiên mỉm cười nói.
- Diệp Hiên, xem ra ngươi ăn chắc lão tổ ta.
Minh Hà Lão Tổ tức giận lên tiếng, nhưng ngữ điệu đầy bất đắc dĩ.
Cũng vào thời khắc này, Minh Hà Lão Tổ thông suốt tỉnh dậy, nguyên lai lúc trước Diệp Hiên đem Hồng Mông Tử Khí cho mình mượn, chính là đưa mình vào bẫy của đối phương.
Nếu như hắn có thể bằng vào Hồng Mông Tử Khí mà thành thánh thì còn dễ nói, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không có cơ duyên thành thánh, tình cảnh hiện tại lại tiến thối lưỡng nan, cũng chỉ còn một con đường đi theo Diệp Hiên.
- Minh Hà, ngươi là người thông minh, quyết đoán như thế nào chính ngươi biết rõ.
Diệp Hiên trịnh trọng lên tiếng.
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Minh Hà Lão Tổ thở dài, biết mình chỉ có thể lựa chọn hợp tác cùng Diệp Hiên, ngoài ra không có phương pháp nào khác.
- Ngươi chính là Minh Hà Lão Tổ, nắm giữ A Tu La nhất tộc, càng là đại nhân vật trong Địa Phủ, ta cần ngươi theo giúp ta đi một lần Thịnh Yến Vạn Quỷ, tìm ra toàn bộ sự uy hiếp cất giấu trong Địa Phủ, còn tình thế cấp bách của Hoa Bỉ Ngạn.
Diệp Hiên trầm giọng nói.
- Ta đã nói với ngươi, truyền thuyết Hoa Bỉ Ngạn là giả, đến tột cùng hoa này có tác dụng gì, không ai có thể chứng thực, giờ phút này ngươi đã cầm được Hồng Mông Tử Khí, nếu một lòng ngươi lĩnh hội được Hồng Mông Tử Khí, ngươi tuyệt đối có thể công đức thành thánh, cần gì phải thèm nhỏ dãi lấy Hoa Bỉ Ngạn?
Minh Hà Lão Tổ nhướng mày nói.
- Công đức thành thánh?
Hai mắt Diệp Hiên híp lại, thần sắc trên mặt hơi có vẻ âm trầm.
Diệp Hiên sẽ không nói cho Minh Hà Lão Tổ biết, nếu hắn muốn công đức thành thánh, giờ phút này hắn đã có thể làm được, chỉ cần dẫn Hồng Mông Tử Khí nhập thể, dùng Ngũ Thải Thần Thạch vá trời, vậy hắn lập tức sẽ trở thành vị Thánh nhân thứ bảy.
Thành thánh.
Một mê hoặc cực lớn đối với Diệp Hiên, thế nhưng hắn muốn không phải công đức thành thánh, mà lấy lực chứng đạo, trở thành chúng thánh chi thánh.
Mà công đức thành thánh đối với hắn chỉ là lựa chọn cùng đường mạt lộ, nếu như không đến khắc cuối cùng, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường này.
- Diệp Hiên, ta phải nhắc nhở ngươi một điểm, Địa Phủ này thế lực rắc rối phức tạp, Mạnh Bà chỉ là một, còn có một người ngươi nhất định phải chú ý.
Khi Diệp Hiên trầm tư, Minh Hà Lão Tổ trầm giọng mở miệng, cũng khiến cho Diệp Hiên giương mắt nhìn lại hắn.
- Người nào?
- Vị cuối cùng Thập Điện Diêm La —— Chuyển Luân Vương.
Minh Hà Lão Tổ nặng nề mở miệng.
- Chuyển Luân Vương?
Diệp Hiên nhướng mày, hắn cũng không phải lạ lẫm với cái tên này, mà Thập Điện Diêm La bất quá tu vi chỉ là Đại La Kim Tiên, chẳng lẽ Chuyển Luân Vương này có gì khác biệt với chín vị Diêm La còn lại?
- Chín vị Diêm La khác bất quá chỉ là Đại La Kim Tiên, càng phải nghe theo hiệu lệnh Ngũ Phương Quỷ Đế, duy chỉ có Chuyển Luân Vương khác biệt, vạn cổ đến nay, hắn trông coi Lục Đạo Luân Hồi, chưa có người nào từng thấy hắn xuất thủ, giống như Mạnh Bà kia, thần bí đến cực điểm, mà ta hoài nghi hắn cùng Mạnh Bà có quan hệ cực lớn.
Minh Hà Lão Tổ nặng nề lên tiếng.
- Sự tình càng ngày càng gây cấn.
Diệp Hiên than nhẹ tự nói.
Chuyện sau đó rất đơn giản, trong U Minh Huyết Hải, Minh Hà Lão Tổ nói chuyện cùng Diệp Hiên trọn vẹn ba ngày ba đêm, giảng hết từng tình thế Địa Phủ cho Diệp Hiên nghe.
…
Đến ngày thứ tư, Diệp Hiên cùng Minh Hà Lão Tổ ra khỏi U Minh Huyết Hải, vô cùng vô tận huyết ảnh ầm vang vây khốn Diệp Hiên.
- Lui ra.
Minh Hà Lão Tổ lên tiếng quát lớn, cũng khiến cho những huyết ảnh này tán đi.
- Sư tôn.
Thấp Bà lao đến, khom người cúi đầu trước Minh Hà Lão Tổ, chỉ khi hắn nhìn thấy Diệp Hiên, trong mắt đầy nghi hoặc.
- Thanh Minh đạo hữu đã cùng vi sư tiêu tan hiềm khích lúc trước, các ngươi cũng không cần sử dụng bạo lực.
Minh Hà Lão Tổ nói.
- A Di Đà Phật.
Bỗng nhiên, một tiếng phật hiệu từ bi truyền đến, chỉ thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát cưỡi Đế Thính đi tới hướng hai người Diệp Hiên, một vòng phật quang dâng lên sau lưng hắn, đang mỉm cười nhìn về phía hai người.
- Thanh Minh sư thúc quả nhiên thần thông cao minh, ngay cả Minh Hà cũng đã thần phục, bần tăng bội phục bội phục.
Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười lên tiếng, chỉ là khuôn mặt hắn lộ vẻ cổ quái.
- Địa Tạng Vương, ngươi muốn tìm cái chết hay sao?
Minh Hà Lão Tổ âm lệ lên tiếng.
Đáng tiếc, Địa Tạng Vương Bồ Tát tuyệt không liếc mắt nhìn Minh Hà một cái, mặc dù tu vi hắn không bằng Minh Hà, nhưng Minh Hà cũng không làm gì được hắn, giờ phút này, điều khiến hắn cảm thấy nặng nề chính là Diệp Hiên trước mặt.
Hắn chưa từng nghe nói Tây Phương giáo có Thanh Minh Phật Tổ, mà người này được Tây Phương Nhị Thánh coi trọng như thế, hôm nay Thanh Minh Phật Tổ đến đây hàng phục được Minh Hà Lão Tổ, đây quả thực là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Mà Hoa Bỉ Ngạn sắp nở, tại thời khắc mấu chốt này, Diệp Hiên muốn gây ra bao nhiêu biến số.
- Địa Tạng, hảo hảo trấn thủ mười tám tầng Địa Ngục, bổn phận ngươi làm rất tốt, chuyện còn lại không liên quan gì tới ngươi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tính mạng ngươi.
Uy hiếp! Trắng trợn uy hiếp, lời Diệp Hiên nói ra đầy uy hiếp, sắc mặt Địa Tạng Vương hơi biến, sau đó mỉm cười, cưỡi Đế Thính chậm rãi thối lui.