Không trách tân khách tám phương rung động như vậy, võ giả Tiên Thiên là một truyền thuyết, cũng được xem là cỗ máy chiến tranh hình người, bọn họ siêu phàm thoát tục, không chịu quy tắc thế gian ước thúc, là có thể địch lại vạn quân.
Trên đài!
Bạch Lang mặt xám như tro tàn, trong mắt cũng xuất hiện một tia hối hận, nếu như hắn biết Diệp Hiên chính là võ giả tiên thiên, làm sao hắn dám trêu chọc người này?
- Diệp.... Diệp tiên sinh.... Tôi chịu thua!
Bạch Lang run rẩy nhỏ bé lên tiếng, trong câu nói càng là xen lẫn sự khẩn cầu.
Đáng tiếc, Diệp Hiên vẫn cứ bình thản, giữa lúc đôi mắt có chỉ lạnh nhạt và vô tình.
- Trước đó từng tôi đã từng nói qua với ông, ông sẽ chết rất thê thảm, lẽ nào ông quên rồi sao?
Diệp Hiên giống như tại nói một chuyện rất tùy ý, nhưng lại làm cho Bạch Lang lập tức hoảng sợ.
- Diệp.... Diệp tiên sinh.... cậu.... cậu là khách khanh Địa tổ.... cậu không thể giết tôi.... Tôi là tổ trưởng Huyền tổ.... nếu như cậu giết tôi......
- A!
Kiếm chỉ hoành khoảng không, huyết quang xuất hiện, chỉ thấy Bạch Lang kêu đau thành tiếng, một cánh tay máu chảy đầm đìa trực tiếp bị Diệp Hiên chém rụng xuống.
- Con người của tôi, lời nói rất đáng tin, nói sẽ để cho ông chết rất là thảm, thì nhất định sẽ làm cho ông chết rất là thảm.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, nhưng hành động này của hắn đã trực tiếp làm cho đám người tám tổ tĩnh mịch không tiếng động, trong mắt lại mang đầy vẻ kinh sợ màu sắc.
Hung thần ác sát, hung ác vô tình, đây chính là tư thế Diệp Hiên bày ra ở trước mặt bọn họ.
Cho đến lúc này, rốt cục mọi người tám tổ cũng phát hiện một sự thật, ở nơi này trong mắt Diệp tiên sinh, có lẽ không có nói đến thủ hạ lưu tình, phàm là người đắc tội hắn, đều phải trở thành người chết.
- Diệp Hiên, tên tạp chủng này, nếu như mày giết tao, Vũ An Ti cũng đem không để cho mày sống yên ổn.
Bạch Lang hoàn toàn có thể theo trong ánh mắt Diệp Hiên nhìn ra ngay, đối phương thật không có dự định buông tha cho hắn, càng là trực tiếp tức giận lên tiếng mắng chửi.
Xích!
Huyết quang hoành khoảng không, tiếng kêu rên liên hồi, ở lúc Bạch Lang đau đớn tức giận mắng, tứ chi của hắn trực tiếp bị Diệp Hiên chặt đứt từng cái, cho đến khi bàn tay bỗng nhiên phát lực, trực tiếp vặn gãy cổ, thuận tay ném đi như rác rưởi, đem vứt bỏ thi thể Bạch Lang trên mặt đất.
Yên lặng, vắng vẻ, yên tĩnh như chết.
Trên đài.
Thi thể Bạch Lang cụt tay cụt chân đang không ngừng co quắp, mùi máu tanh nồng đậm phiêu đãng ra, cũng đem chiếu rọi Diệp Hiên tựa như ác ma vậy.
- Tổ trưởng!
- Tổ trưởng Bạch Lang!
Từng tiếng kêu khóc, tiếng rống giận dữ, dồn dập từ trong miệng thành viên huyền tổ vang lên, bọn họ trợn mắt nhìn Diệp Hiên, càng muốn lên đài vì Bạch Lang báo thù, mà khi bọn họ nhìn thấy đôi mắt vô tình của Diệp Hiên thì cả người lập tức lạnh run, âm thanh trong miệng cũng trở nên yếu đến mức không thể nghe thấy.
- Diệp Hiên, ngươi thật to gan, dám sát hại tổ trưởng Huyền tổ?
Minh Dạ lên tiếng rống giận, nhưng lại giữ vững một khoảng cách cùng Diệp Hiên, hiển nhiên khi hắn biết Diệp Hiên là võ giả Tiên Thiên, thì đã không có tâm tư đối chiến nữa.
Đạp —— đạp —— đạp.
Như trống trận tử vong ở gióng lên, lại tựa như hồn ai ca tấu chôn cất vang vọng, Diệp Hiên bước chậm đi tới ba người Minh Dạ, thần tình trên mặt không có một gợn sóng, nhưng lại khiến cho ba người biến sắc, càng là liên tục rút lui.
- Diệp.... Diệp Hiên.... Ngươi.... Ngươi muốn làm cái gì.... Chẳng lẽ còn muốn giết chúng ta hay sao?
Vẻ mặt Minh Dạ đầy khó coi, đã không còn thái độ cuồng vọng như trước đó.
- Con người của tôi rất đơn giản, phàm là người đắc tội tôi, đều là người chết, chuyện này chưa bao giờ có bất kỳ ngoại lệ gì.
Như Minh Thần câu hồn, lại tựa như Diêm La đoạt mệnh, giọng của Diệp Hiên rất bình tĩnh, nhưng lại làm cho toàn trường người giật mình một cái, một loại cảm giác tử vong tập kích, càng là xuất hiện trong lòng của mỗi người.
Toàn trường đều im lặng, bầu không khí dần trở nên trầm trọng.
Trong nhận thức của mọi người, lúc một võ giả Tiên Thiên muốn giết người, là không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản, trừ phi là có võ giả cảnh giới Tiên Thiên ra tay, nếu không thì ba người Minh Dạ chắc chắn phải chết.
Chỉ là, Diệp Hiên thật sự là võ giả Tiên Thiên sao?
Hắn là tu tiên giả, càng là tu tiên giả Độ Kiếp kỳ, bị ngàn vạn sinh linh xưng là Bất Tử Thiên Tôn!
Tuy phương thiên địa này chính là niên đại Mạt Pháp, linh khí không tồn tại ở thế gian, Diệp Hiên cũng không thể điều động lực lượng thiên địa, thi triển thủ pháp tu tiên giả chân chính, nhưng tu tiên giả ở trên sinh mệnh cũng là tồn tại hơn phàm nhân, ở trong phương thiên địa này, ai có thể cản hắn?
Minh Dạ rất sợ, hắn thật sự rất sợ, hắn từ từ lui lại, bởi vì hắn hoàn toàn có thể từ trong mắt Diệp Hiên trông ra được, đối phương là thật muốn giết hắn, hơn nữa còn không có chút cố kỵ nào.
- Chết!
Hư không nổ vang, huyết quang băng xạ, Diệp Hiên bước ra một bước, chợt xuất hiện ở trước mặt ba người Minh Dạ, không chờ ba người làm ra phản ứng, một thanh kiếm khí lạnh thấu xương bay thẳng chém đến ba người.
- Liều mạng với hắn!
Minh Dạ sợ run hét to hơn, ngưng tụ công lực toàn thân, một chưởng cuồng bạo vỗ tới Diệp Hiên, mà hai người khác cũng biết sinh tử đang ở trước mắt, cũng chỉ có thể liều mạng đánh một trận.
Phốc phốc!
Huyết quang xuất hiện, chặn ngang đứt hết, hai gã khách khanh ngay cả lực hoàn thủ cũng không có, trực tiếp bị Diệp Hiên chém làm hai đoạn, thi thể dầm dề máu kia càng làm cho người ta phải liếc mắt nhìn lại, lòng sinh cảm giác kinh hoảng.
- A! Chân của ta?
Minh Dạ thê thảm kêu to, hai chân của hắn bị Diệp Hiên chặt đứt, cả người nằm rạp trên mặt đất, máu tươi từ chỗ chân hắn chảy ra, cái dáng dấp thê thảm kia trực khiến mọi người vây xem không đành lòng nhìn thẳng.