Phanh.
Kình thiên nổ vang, hư không bạo loạn, mấy nhân vật tuyệt đỉnh Địa Phủ đồng loạt dừng tay, nhanh chóng tách thân hình của mình ra, tất cả đều nhìn về phía Diệp Hiên và Minh Hà lão tổ.
- Minh Hà, nơi này quả nhiên không thể thiếu ngươi.
Vong Xuyên đại đế lạnh giọng cười, hắn cực kỳ hiểu Minh Hà lão tổ, bởi vì bọn họ đều là một trong những nhân vật lâu đời nhất trong Địa Phủ.
- Minh Hà đạo hữu, nhiều năm không gặp còn nhớ ta không?
Hoàng Tuyền lão tổ khàn khàn lên tiếng, quanh thân vờn quanh hoàng tuyền chi quang, đang mỉn cười gật đầu với Minh Hà.
- Càng ngày càng thú vị, bây giờ nay cả Minh Hà cũng xuất hiện, không biết còn có nhân vật nào muốn cùng vợ chồng ta cướp đoạt Bỉ Ngạn hoa này?
Thiên Tru Địa Sát cười lạnh liên tục, chỉ là hai tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Hiên, trong mắt mơ hồ xẹt qua một tia sát khí.
- Nói vậy, vị này chính là Thanh Minh đạo hữu đúng không?
U Minh đại đế đang quan sát Diệp Hiên, trong mắt cũng toát ra tia địch ý, bởi vì khi Diệp Hiên vừa mới bước vào Địa Phủ, đã dùng một chiêu khiến Hoàng Tuyền bà bà trọng thương, may mắn nhờ Mạnh bà ra mặt cầu tình, Hoàng Tuyền bà bà mới tránh khỏi cái chết.
Mà chuyện khiến mấy nhân vật tuyệt đỉnh Địa Phủ phải kiêng kỵ chính là, Mạnh bà từng nói Diệp Hiên chính là người mạnh nhất dưới Thanh Nhân, điều này cũng khiến bọn họ cũng đối đãi với Diệp Hiên như một đại địch.
Tại thời điểm này.
Diệp Hiên chắp hai tay sau lưng đứng giữa hư không, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được địch ý của mấy người bọn họ đối với hắn, từng luồng năng lượng tập trung ở trên người hắn, sợ rằng chỉ cần hắn có một chút hành động, mấy người bọn họ sẽ lập tức công kích mãnh liệt.
- Thật không hổ là kế sách họa thủy đông dẫn.
Hai mắt Diệp Hiên di động, nhớ đến vấn đề gì đó, đồng thời còn nhìn về phía cầu Nại Hà, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hiểu rồi, Diệp Hiên bây giờ mới hiểu, nguyên nhân vì sao Mạnh bà lại tán thưởng hắn, rõ ràng là đẩy hắn trở thành mục tiêu của mọi người, khiến hắn vây ở trên mặt đối lập với mọi người.
Không hề nghi ngờ, Mạnh Bà rất thành công, thành công đạt được mục đích nàng muốn, chỉ một câu đơn giản, đã khiến Diệp Hiên giờ phút này trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Đương nhiên, dù Mạnh Bà dùng chút thủ đoạn với hắn, khiến cho những người này coi hắn là đại địch, nhưng Diệp Hiên cũng không quá để ý tới những nhân vật cổ xưa của Địa Phủ này, chẳng qua nếu thu thập những người này sẽ hơi phiền toái một chút, không những thế hắn còn phải thể hiện ra tu vi vốn có, đây cũng không phải chuyện hắn muốn.
Huống hồ, Diệp Hiên cũng sẽ không làm theo như ý muốn của Mạnh Bà, đánh nhau cùng với những nhân vật cổ xưa của Địa Phủ này.
- Chư vị đạo hữu, hoa này tuy tốt, nhưng Thanh Minh ta cũng không hiếm lạ gì, chư vị ở đây nếu ai có bản lĩnh, có thể tự mình cầm đi, trận tranh đoạt hôm nay, bân tăng không muốn tham gia.
Diệp Hiên mỉm cười, trực tiếp rời khỏi vạn dặm xa xôi, ngay cả liếc nhìn Bỉ Ngạc hoa một cái cũng lười, giống như hắn đến đây cũng không phải là bởi vì Bỉ Ngạn hoa.
- Thanh Minh đạo hữu không thể....
Nhìn Diệp Hiên lui đi, sắc mặt Phong Đô đại đế hoàn toàn thay đổi, nếu không có Diệp Hiên trợ giúp, hắn làm sao có thể tranh đoạt Bỉ Ngạn hoa cùng với những nhân vật cổ xưa Địa Phủ này?
- Câm miệng.
Bỗng nhiên, Minh Hà lão tổ quát lớn lên tiếng, điều này cũng làm cho Phong Đô đại đế biến sắc, cũng chỉ có thể cố gắng nuốt lời nói trong miệng xuống, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ không cam lòng, hơn nữa sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia oán hận không dễ phát hiện.
Giờ phút này Mang Sơn Quỷ Đế dẫn theo ngàn vạn cô hồn lệ quỷ xâm chiếm Phong Đô thành của hắn, điều này dĩ nhiên khiến hắn tổn thất thảm trọng, giờ phút này khi tranh đoạt Bỉ Ngạn Hoa, Diệp Hiên lại tuyên bố rời khỏi, điều này quả thực khiến hắn chẳng khác gì dùng giỏ trúc để múc để múc nước, trong lòng Phong Đô đại đế làm sao không có oán hận được?
Hay cho một tên Thanh Minh! Hay cho một tên Minh Hà! Dánh khinh thường ta như thế, hai tên chó chết các ngươi nhớ kỹ cho bổn đế, tất cả đều là do các ngươi ép ta, Bỉ Ngạn Hoa nhất định là của ta, không ai có thể cướp khỏi tay ta.
Phong Đô đại đế trầm xuống, sắc mặt của hắn trở nên bình thường, nhưng trong nội tâm đang phát ra tiếng rống giận như điên, hai tròng mắt mơ hồ xẹt qua màu đỏ thẫm, hiển nhiên hắn cũng có lá bài tẩy của mình, cũng không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy.
- Chư vị đạo hữu, lão tổ ta cũng không tin Bỉ Ngạn hoa có thể giúp người ta thành Thánh, hôm nay trận tranh đoạt này lão tổ ta cũng không tham gia.
Hai tròng mắt Minh Hà lão tổ vừa chuyển, sau đó cũng rời xa vạn dặm giống Diệp Hiên, thái độ này khiến các Chuẩn Thánh cổ xưa của Địa Phủ ngẩn ra, nghi ngờ không hiểu nhìn về phía Diệp Hiên và Minh Hà.
Vốn Minh Hà và Diệp Hiên đến, khiến bọn họ cảm thấy mình phải đối mặt với đối thủ đáng gờm, nhưng giờ phút này hai người lại rời khỏi trận tranh đoạt này, dù thế nào cũng khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái?
Ầm ầm.
Chợt, lúc mọi người đang lâm vào trầm tư, Thiên Tru Địa Sát đột ngột bắn về phía Bỉ Ngạn Hoa, hiển nhiên hai vợ chồng này mặc kệ mọi người ở đây đang nghĩ gì, hai người một lòng chỉ muốn đoạt đi Bỉ Ngạn Hoa, đây mới là mục đích của Thiên Tru Địa Sát.
- Ngươi dám.
U Minh đại đế vẫn chú ý động tĩnh trong sân, cũng là đang đề phòng người khác đột nhiên xuất thủ cướp đoạt Bỉ Ngạn Hoa, vừa thấy hắn liền lấy ra một đạo Quỷ Thiên Đại Ấn ầm ầm đánh xuống hai người Thiên Tru Địa Sát.