Ầm ầm.
Trấn Giới Thiên Bia rời tay lao ra, ầm ầm buông xuống Chân Linh của Chuyển Luân Vương, làm cho hắn không cách nào ngưng tụ thân thể, cũng làm cho cánh cửa lục đạo luân hồi trì trệ bất động, giống như thiên địa vạn vật đều tĩnh lặng.
- Đến!
Càn Khôn Na Di, hư không nhiếp vật, Diệp Hiên giơ ra một chưởng, Trấn Giới Thiên Bia gắt gao trấn áp chân linh của Chuyển Luân Vương, ầm ầm rơi vào trong lòng bàn tay Diệp Hiên.
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Một màn này xảy ra cực nhanh, làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, chỉ khi tiếng gào thét tức giận của Chuyển Luân Vương truyền đến, mới làm cho mọi người Địa Phủ nhanh chóng bừng tỉnh.
- Tại sao?
- Tại sao điều này xảy ra?
- Sao ngươi có thể phá vỡ lục đạo luân hồi quyền của bổn vương?
Tấm bia đá màu đen hư ảo nặng nề gắt gao trấn áp chân linh của Chuyển Luân vương, càng để hắn không cách nào điều động lực lượng lục đạo luân hồi chết đi sống lại, điều này làm cho hắn kinh khủng rống giận, cảm nhận được một loại khủng bố chưa từng có.
Tử vong!
Loại cảm giác sợ hãi này gọi là tử vong, càng là thứ Chuyển Luân Vương chưa bao giờ cảm thụ qua, bởi vì hắn vẫn luôn khống chế sinh tử của vạn linh, hắn cho rằng hắn chính là chúa tể của vạn linh, sẽ đồng thọ cùng thiên địa, cũng không người nào có thể khống chế sinh mệnh của hắn.
Nhưng khi thân thể hắn vỡ vụn, Chân Linh bị Diệp Hiên trấn áp, hắn rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi đối với tử vong, điều này càng làm cho hắn run rẩy đến cực hạn, càng không thể tin được kiếp nạn mình gặp phải lúc này.
Ông!
Hư không gợn sóng, gợn sóng ầm ầm, Trấn Giới Thiên Bia cũng là đại thuật trong Cấm Kỵ Thiên của Bất Tử Tiên Kinh, pháp này có thể trấn áp vạn vật thiên địa, càng có thể phong bế hư không phương thiên địa này, Chuyển Luân Vương đã bị trấn giới thiên bia trấn áp mà conf muốn điều động lục đạo luân hồi lực, quả thực là một chuyện cười.
Ầm ầm!
Bia đá màu đen quá mức nặng nề, lặng lẽ rơi vào trong tay Diệp Hiên, một nụ cười tàn khốc hiện lên trên mặt hắn, vô luận Xoay Luân Vương gào thét như thế nào, cũng không để cho Diệp Hiên có bất kỳ phản ứng gì.
- Kẻ yếu thì nên có bộ dáng của kẻ yếu, ta nói đúng không?
Diệp Hiên cười dữ tợn, Trấn Giới Thiên Bia tiêu tán trong tay hắn, chân linh Chuyển Luân Vương cũng bị Diệp Hiên nắm trong tay.
Lộp bộp.
- A!
Năm ngón tay Diệp Hiên thu lại, chân linh Chuyển Luân Vương hiện ra vặn vẹo không theo quy tắc, một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố to lớn vô biên đè lên chân linh của hắn, càng làm cho Chuyển Luân Vương thống khổ gào thét thành tiếng.
- Ngươi thật đúng là ngây thơ, thật cho rằng nắm giữ lực lượng lục đạo luân hồi thì có thể không chết?
- Ngươi nhìn thiên địa nhân tam giới này, ngay cả Thánh Nhân cũng chưa chắc có thể bất tử bất diệt, chỉ bằng tên hề nhảy nhót như ngươi cũng dám làm càn trước mặt bản đế?
Diệp Hiên cười nhạo thành tiếng, năm ngón tay đang tiếp tục co vào, càng làm cho chân linh Chuyển Luân Vương mơ hồ nứt ra, tiếng rít gào thê lương thống khổ càng thêm chói tai.
- Cút!
Bỗng nhiên.
Diệp Hiên tiện tay thả chân linh Chuyển Luân Vương bay ra, Chuyển Luân Vương nhanh chóng điều động lực lượng lục đạo luân hồi, thân thể nhanh chóng ngưng tụ, trong nháy mắt lui về sau ba vạn dặm, bảo trì một khoảng cách an toàn với Diệp Hiên.
- Diệp Hiên, ngươi điên rồi sao, sao có thể buông tha cho hắn ta?
Một màn như thế làm cho Minh Hà lão tổ hoảng sợ lên tiếng, hắn không rõ vì sao Diệp Hiên lại buông tha cho Chuyển Luân Vương, trực tiếp giết chết chẳng phải tốt hơn?
Không chỉ Minh Hà lão tổ kinh nghi bất định, mọi người Địa Phủ cũng như thế, giờ phút này Diệp Hiên đã đoạt Bỉ Ngạn hoa vào trong tay, ngay cả Vô Tướng Thiên Quỷ cũng bị hắn giết, lại giết chết Chuyển Luân Vương, có thể nói đại cục đã định, ai cũng nghĩ không ra vì sao Diệp Hiên thả người này.
Lúc này.
Sắc mặt Luân Chuyển Vương âm tình bất định, cánh cửa lục đạo luân hồi ngưng thực ở phía sau hắn, hắn không dám ra tay với Diệp Hiên nữa, bởi vì giờ phút này hắn đã hiểu được, cho dù hắn có lục đạo luân hồi lực gia trì, cũng không phải đối thủ của Diệp Hiên, kết cục cuối cùng của hắn sẽ là bị Diệp Hiên giết chết trong thiên địa.
- Bỉ Ngạn hoa đã nở, hoa nở bỉ ngạn, đáng tiếc hoa Bỉ Ngạn này còn thiếu một hoa một lá không nở, xem ra cần ta giúp ngươi một tay.
Diệp Hiên mỉm cười quỷ dị, âm thanh quanh quẩn trong tám phương thiên địa, giống như hắn đang đối thoại với một nhân vật không biết, điều này cũng làm cho mọi người Địa Phủ kinh nghi bất định, không biết rốt cuộc Diệp Hiên đang nói cái gì.
Ầm ầm.
Đang lúc mọi người tại đây nghi hoặc, một màn kế tiếp xảy ra khiến mọi người ngốc trệ tại chỗ.
Trời xanh lay động, huyết trận luân chuyển.
Diệp Hiên đạp trời bay lên, từng bước đi về phía đại trận Huyết Tế trong bầu trời, một màn này xuất hiện làm cho Chuyển Luân Vương cực kỳ ngạc nhiên, không biết Diệp Hiên rốt cuộc muốn làm cái gì.
- Diệp Hiên, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Chuyển Luận Vương run rẩy gào thét, trong mắt càng hiện ra vẻ lo lắng, giờ phút này tất cả thế cục đều bị Diệp Hiên khống chế, Bỉ Ngạn hoa lại rơi vào trong tay đối phương, hiện tại kế hoạch đã không chịu sự khống chế của hắn, nếu lại xuất hiện ngoài ý muốn, hắn làm sao có thể bàn giao cho người phía sau hắn?
- Các ngươi nên cảm tạ ta, cảm tạ ta đã để Bỉ Ngạn hoa hôm nay trưởng thành.
Trên bầu trời, trong hư không, Diệp Hiên ngạo nghễ đứng trên huyết tế đại trận, từng tia sáng màu máu phóng lên trời, giọng nói quỷ dị của Diệp Hiên càng quanh quẩn trong tám phương hư không.